Tuesday, September 29, 2015

Tiếu lâm hiện đại

Tác giả: Sưu tầm 

xuanduc.vn : Vừa loan tin chuyên mục cươi, nhiều bạn đã giục, hẳn mấy bạn đã nhịn quá lâu ? Trong lúc chưa kịp sưu tầm trong dân gian, tạm "sưu tầm" ngay trên trang Web bạn tôi trannhuong.com để kịp hầu cười quý vị



ĐUỔI HÌNH BẮT CHỮ 

 Trung tâm bồi dưỡng viết văn ND có chuyến đi thực tế vùng than  . Vị nhà thơ, giáo sư khả kính rất vui tính dẫn học trò đi thâm nhập đời sống công nhân. Trên đường vị nhà thơ, giáo sư nọ bèn kể chuyện vui cho ngắn bớt độ đường.
- Bây giờ ta cùng chơi trò "Đuổi hình bắt chữ" hay còn gọi là nghe chuyện đoán ý tưởng. Các em thử vắt óc đoán ý tưởng cùng thày nhé. Bây giờ xin hỏi thế này:
Có một người con gái không mặc gì ngồi trên lá sen,hình ảnh đó nói lên ý tưởng gì ?
Có tiếng học trò nhao nhao:
- Thưa thầy rất phi lý, làm sao người lại ngồi trên lá sen được ạ.
Vị giáo sư khả kính cười:
- Nghệ thuật là sự phi lý hồn nhiên được chấp nhận. Tôi hỏi các em thế các cụ ngày xưa nói "Đêm qua tát nước đầu đình / bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen" có phi lý không ? Sen làm gì có cành mà bao đời nay vẫn chấp nhận ? Đấy là ngày xưa, còn hiện đại thì nhà thơ Xuân Sanh viết: "Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà" thì các em có hiểu gì không? Không hiểu gì, đúng không nhưng vẫn thấy hay. Nào hãy đoán xem hình ảnh thày vừa nói nêu lên ý tưởng gì?
- Đó là ý tưởng chị ngã em nâng ạ.
- Chưa đúng. Các cô các cậu phải vắt óc ra mà suy nghĩ, chịu chưa ?
- Chịu rồi ạ. Thầy giải thích cho chúng em đi ạ.
Vị giáo sư thủng thẳng nói:
- Đó là hình ảnh nói lên ý tưởng " Lá lành đùm lá rách‘.Đúng không?
Các học trò cười ngặt nghẽo. Một học trò lên tiếng:
-   Hoan hô thầy, thầy thật thông minh và hóm hỉnh.
Bây giờ tôi lại hỏi các cô các cậu:
- Có ba người đàn ông không mặc gì cả ngồi trên lá sen nói lên ý tưởng gì ?
- Có phải là "Ba cây chụm lại nên hòn núi cao" không ạ ?
- Thưa thầy có phải "Ba que sỏ lá" không ạ ?
- Ô, cậu này rất khá, rất thông minh. Đúng là hình ảnh ba que sỏ lá.
- Bây giờ tôi xin hỏi có một người đàn ông không mặc gì cả ngồi trên tảng đá, hình ảnh đó nói lên ý tưởng gì ?
- Khó quá thày ạ.
- Nói lên ý tưởng "Trứng chọi với đá"
- Ối giời ơi sao thầy nghĩ ra nhiều chuyện vui thế. Thày giỏi thế sao không làm một chân Gala cười cuối năm.
Vị giáo sư nọ thấy học trò khen thì càng "Yết Kiêu", mặt vênh lên như bánh đa nướng:
- Chưa hết, các anh các chị hãy nghe đây: Có một số người đàn ông không mặc gì cả ngồi trên bãi đất nói lên ý tưởng gì ?
- Em có ý kiến, thưa thày có phải ý tưởng "Đất lành chim đậu" không ạ ?
- Giỏi quá, đấy phải biết suy luận như cậu này mới có thể trở thành nhà văn.
- Bây giờ có một người đàn ông không mặc gì cả ngồi trên lưng một người đàn ông khác nói lên ý tưởng gì?
- Chúng em chịu rồi thầy ơi.
- Chịu hả. Nghe đây tức là " Gậy ông chọc lưng ông "
- Bây giờ là câu cuối: Có một người đàn ông nằm ngủ trưa, bị kiến bâu vào chỗ kín,
hình ảnh đó nói lên ý tưởng gì ?
- Lại chịu thầy rồi.
- Xin thầy cho đáp án.
Vị giáo sư, nhà thơ thủng thẳng nói:
- Nói lên ý tưởng Đám ma bác Giun...
- Hơ hơ bái phục thầy!
Tác giả Trần Nhương
(Dựa theo ý tưởng của Hải Vân)     

Trong tiệm cắt tóc 

Một chàng thanh niên đi vô tiệm cắt tóc nọ.
Cô thợ bước ra chào đón bằng giọng Huế:
- Chào anh, anh cặt ngắn hay cặt dài?
Cũng bằng giọng Huế anh ta trả lời:
- Thưa cô tôi ... cặt ngắn
- Ui cha mẹ ui, anh đẹp trai như rứa mần răng cặt ngắn uổng quá!
- Ngắn hay dài chi kệ tôi. Cô ăn bao nhiêu tiền?
- Dạ anh cho em hai chục.
- Răng mà đắt rứạ Mấy chỗ kia họ chỉ ăn 15 ngàn thôị.
- Dạ 20 ngàn là 20 ngàn. Anh có cặt không?
Anh chàng có lẽ bị quê nên nói xẵng:
- Không cặt.
- Tôi chưa thấy ai như cái anh ni, mặt mày sáng sủa như rứa mà
ba hồi cặt ngắn ba hồi không cặt.

PHẦN CỨNG PHẦN MỀM

Trong một tiệm máy vi tính VN. Một ông khách bước vào, và nói với cô bán hàng.

- Cô ơi! tôi thấy hình như phần mềm của cô không tương thích với cấu hình phần cứng của tôi. Khi vừa đặt phần mềm của cô vào ổ cứng của tôi thì sự cố đã xảy ra. Bộ xử lý trung ương của tôi đột nhiên yếu hẳn đi rồi lịm luôn. Tôi nghĩ là phần mềm của cô có sẵn mầm bệnh nội trú âm thầm.

- Ấy chết anh đừng nói thế. Phần mềm của em tốt lắm anh ơi! Bảo đảm sạch sẽ ai dùng qua cũng sẽ hài lòng.

- Không đâu cô à Thật sự là có vấn đề.

-Thế thì khi cài đặt anh đã kích hoạt đúng mức chưa? Anh có điều chỉnh cổng vào cho cân đối không?

- Có chứ! Tôi đã làm theo trình tự bài bản như mọi người vẫn làm đó mà! Thôi thì tôi đưa cho cô ổ cứng của tôi cho cô xem nhé

Ông khách liền đưa cái phần cứng của ông ta cho cô bán hàng để đặt lại phần mềm của cô ta vô thử. Sau một thử cái ổ cứng của anh ta cô bán hàng nói:
- Em thấy! Công cụ phần cứng của anh cũ và yếu lắm rồi. Thế hệ của anh như thế này thì làm sao xử lý nổi thế hệ phần mềm đời mới của chúng em. Anh có muốn sử dụng công cụ tăng kíck, tăng lực. Hàng từ Trung Quốc mới về không anh?

- Tốt không? Nó có thể phục hồi và tăng cường chức năng cho công cụ của tôi à?

- Có chứ anh. Nó giúp tái hồi bộ vi xử lý, tăng kích thước bộ mạch chính, làm tăng tốc xung nhịp của anh nữa.
- Được rồi cô cho tối cái ấy ngay đi.

- Vâng xin anh đặt phần cứng lên đây ngay để em truyền vào nhá. Tiếc rằng băng thông của em quá hẹp nên anh chịu khó dẫn truyền chậm từng ít một. Đừng tham mà tiếp thu nhanh, kẻo chúng em nghẽn cả mạch. Còn bao nhiêu khách còn chờ chúng em đây.

nguòn: nguoibanduong.net
TẠI SAO KHỦNG HOẢNG THỪA ĐÀN BÀ

Sau khi sanh hạ cái bọc 100 trứng, Âu Cơ và Lạc Long Quân quyết định chia 50 lên rừng, 50 xuống biển. Vì chàng Lạc vốn là người lanh lợi, lại giỏi toán nên đứng ra lãnh trách nhiệm chia trứng.

Chàng ngồi xoạc chân đếm trứng, được 1 lúc thì bảo:

- Ta đã đếm đủ phần ta 50 trứng, số còn lại là của nàng.

Hai vợ chồng bùi ngùi chia tay nhau.

Số trứng theo cha nở thành các chàng trai tuấn tú, nhưng hỡi ơi đếm đi đếm lại chỉ có 48 cậu, Lạc Long Quân vò đầu bứt tai: chẳng lẽ mình làm rơi trứng trên đường. Chàng hối hận quá liền đánh dây thép cho Âu Cơ, miệng kêu khóc tay đấm ngực thùm thụp tự xử vì cái tội bất cẩn của mình. Nhưng bất ngờ đầu dây bên kia, nàng Âu Cơ phá lên cười:

- Chàng ơi, thiếp hiểu ngọn ngành rồi, do hôm đó chàng ngồi banh càng đếm trứng nên nhầm 2 quả của chàng chứ không rơi đi đâu cả. Bây giờ mình có tới 52 cô con gái, chàng à.

Đấy, đó là lý do mà bao nhiêu đời nay đàn bà luôn đông hơn đàn ông.
Đối đáp
Hai vợ chồng cùng ngành xuất bản sách. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp. Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:

Sách mới cho nên phải đắt tiền
Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:

Hôm nay xuất bản lần đầu tiên

Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:

Anh còn tái bản nhiều lần nữa
Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:

Em để cho anh giữ bản quyền
Vài năm sau:

Cô vợ đọc:

Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Để sách mơ thêm giấc mộng lành


Anh chồng ngâm:

Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm


Cô vợ thanh minh:

Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay

Anh chồng lầu bầu:

Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi

Thằng hàng xóm hắng giọng sang:

Sách cũ nhưng mà tớ chửa xem
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem?

nguồn: nguoibanduong.net

 Đăng ngày 29/03/2008

Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Người có mang họ - 31/03/2008

Anh Xuân Đức ơi đọc truyện sưu tầm của anh vui và chí lý quá, cũ ta mới người mà . Em thấy anh có lời mời "Mời bạn đến Trúc Sơn Trang", nghe cái tên đã thấy ghiền, tối mai tụi em tụi em ra Quảng Trị, sáng mốt (thứ 4) sẽ ghé Trúc Sơn Trang, anh có vui lòng bớt chút thời gian cho tụi em không?

  Gửi bởi: Trần Nhương - 07/10/2008

Chuyện Đuổi hình bắt chữ là của Trần Nhương, web người bạn đường cóp lại. Xin Xuân ĐỨC "trả lại tên cho em"

  Gửi bởi: Xuân Đức - 07/10/2008

Xin lỗi ông bạn già nhé. Hồi đầu chưa quen cóp, cứ nghĩ đã có lời trên sapo là được. Nay có kinh nghiệm rồi.

  Gửi bởi: Tiếp... - 08/10/2008

Không phải tiếu lâm, vì rừng khóc, chứ rừng không cười. Nhưng lại vui, vui nhưng có thật, mà lại phi lý:
"Đêm nay ta đi Trường Sơn lộng gió, trời vắng trăng saonhưng tim ta rực lửa.... Ôi có những vì sao thức cùng tađêm nay".
" Mái tóc em xanh tuổi trăng tròn... Hỏi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường"!
Chuyện "cành hoa sen" là có lý. Vì cắm trong đất là rễ, lên là gốc, lên nữa là cành, lên lá. Cây hoa sen nó đặc biệt thế, nên cành cũng là thân, là cuống... vì lá cắm vào đó!!!
Tôi Không bình luận gì.
 Bạn nghĩ gì". "Nhà văn nói láo, nhà báo nói thêm",
 còn nhạc sỹ? -  Hát... điêu!?!


  Gửi bởi: Tiếp... - 08/10/2008

Lão Trang cho phép góp một tiếu lâm vô đây nhé.
Đi máy bay, người ta không cho mang động vật.
Anh chành mang lén.
Nhưng lại dấu trong quần nhỏ.
Đó là một con ba ba núi, quý hiếm.
Hơn tiếng rồi, trên máy bay, con ba ba cựa quậy... cựa quậy. Chắc là nó bí hơi. Phải cho nó thở.
Anh chành kéo khỏa cửa...
Con ba ba ngửi thấy không khí trong lành, thò đầu ra.
Không may, cô nhân viên phục vụ nhìn thấy.
Anh chàng đứng như trời trồng. Chỉ sợ bị thu hồi và phạt tiền.
Cô nhân viên hàng không nói:
- Trời đất thiên địa ơi, tui đã từng thấy to có, nhỏ có, dài có, ngắn có, còn cái thứ có hai con mắt thì chưa!
Hú vía, thế là không bị thu hồi. Anh chàng kéo khỏa của quần. Nheo mắt một cái với cô gái đang đỏ bừng mặt, rồi tháo lui.



  Gửi bởi: hopniapp - 18/09/2010

Cám ơn bạn đã cho tôi thưởng thức món ăn tinh thần bằng những câu chuyện vui tiếu lâm hiện đại. Mong bạn hãy sưu tầm thêm nhiều những mẩu chuyện vui và hài hước trí tuệ để post lên mạng nhé.
Chào thân ái.


  Gửi bởi: Ut hiền - 23/09/2010

Mượn ý tưởng của các bác em chợt nghĩ ra chuyện này  :"

Chàng lính trẻ lần đầu vào tuyến lửa Truờng Sơn gặp Cô gái mở đường  , vui vẻ anh khẳng định : " Cô gái miền quê ...mái tóc xanh xanh ... tuổi trăng tròn " . Bỗng một loạt bom nổ , mặt đất rung chuyển . Giọng như trùng xuống anh hỏi nhỏ :" Hỏi em bao nhiêu tuổi... mà sức em phi thường ? "


  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 29/09/2010

Phàn này thường là gây được sự tập chú ý của người hâm mộ. Vừa rồi bạn bè cháu có bảo: "Mày về lập trang blog, anh em giao lưu cho vui!" Hề hế blog thì đã có rồi. Nhưng quả thực có ai đọc không chứ! cháu có giới thiệu "Anh em ta nên vào trang xuanduc.vn giao lưu là tốt nhất. Vì tuy đó là trang báo cá nhân, nhưng nó rộng rải , trang trải đủ mọi lĩnh vực. Cái gì cần bàn, cần nói thì đều có trên đó cả!" He he... người bạn của cháu vô blog mấy lần mà không thấy cháu xuất hiện, liền điện thoại hỏi. Hì...Hì! bạn ơi! Bạn cứ vô ra thoải mái. khi nào cần trao đổi mình, sẽ xuất hiện. Nếu như các bạn muốn coment thì cứ com vào mục này. Còn gửi bài thì theo mail mình cho mà gửi
Dạo này trang websie của bác Đức cánh cửa vẫn thoáng rộng như ngày nào. Thân chào hẹn tái ngộ.


  Gửi bởi: Quỳnh Anh Thư - 29/09/2010

May mà anh đó dấu rùa thường, chứ nếu dấu rùa tai đỏ thì khi xuống khỏi máy bay không khéo "ôi  thôi...chùa Tân Thanh năm canh ưng đóng lạnh"

  Gửi bởi: Nguyên Hồng - 06/01/2012

Nghe nói khi thấy con rùa, cô tiếp viên hàng không đỏ mặt. Nhưng khi xuống sân bay, cô ta đến bên anh chàng nọ xin số điện thoại và hẹn sẽ có dịp về nhà anh ta chơi. Cô này chưa có chồng.

  Gửi bởi: Nguyên Hồng - 06/01/2012

Sau mấy ngày ở Vĩnh Hoàng, Hữu Đạt đến nhà bà cụ bứt tranh nhầm đuôi cọp để hiểu thực hư thế nào. Bà cụ than phiền:- Con cọp nớ bị tui bứt đuôi, nó đọa rồi, chaỵ lên rú Thủy Ba núp. Tui lần theo vết máu đi tìm đem về cho làng coi. Khi đến nơi thì ôi thôi, dân ở đó người ta bắt đem đi nộp quan mất rồi. Đáng ra người ta phải ghi công đầu cho tui mà chờ từ đó đên ni không chộ chi hết, buồn lắm...

  Gửi bởi: Đât vinh - 12/01/2012

Phần này rôm rã qua Bác Đức nhỉ

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan