Showing posts with label Thơ. Show all posts
Showing posts with label Thơ. Show all posts

Thursday, December 31, 2015

MỘT NĂM - thơ

MỘT NĂM - thơ

MỘT NĂM.

Một năm thật ngắn ngủi..
Khi ta kéo trang văn vượt dốc, băng đồi
Cũng nhiều bận mệt nhoài định bỏ
Thì chính con chữ lại cõng ta vượt khúc cua lầy.. 

Một năm thật quá dài..
Heo hút đường xa một mình một ngựa
Nhìn  đâu cũng thấy loài dòi bọ..
Ngoảnh đâu cũng rác rưởi bốc mùi... 

Một năm ba trăm sáu lăm ngày
Ngày nào cũng ngập nắng trời, ngày nào cũng lầy bùn đất
Ngày nào cũng hạnh phúc
Ngày nào cũng tai ương.
 
CỬA VIỆT.
Chiều cuối năm. ( 31/12/2015)

Saturday, October 3, 2015

Chuyện tình người lính Thành cổ


Tác giả: Xuân Đức

Mấy ngày nay nằm một mình ở Cửa Việt, mở TV thấy lễ hội tưng bừng muôn nơi. Kỉ niệm ngày giải phóng mà..Buồn..Chợt nhớ đến một bài thơ viết từ năm 2008..đã đăng rồi, nay đăng lại để giải bày chút tâm sự riêng.
LẢM NHẢM

LẢM NHẢM

Tác giả: Lao Trang

Năm qua thất bát liêu xiêu
Năm nay giáp hạt cũng nhiều phong ba
Xưa nay trong cõi tác gia
Chữ thời kia mới bằng ba chữ tài.

Đăng ngày 08/03/2015

Một mình


Tác giả: Lão Trang

Lão bà heo cháu vào bệnh viện
Bỏ lại nhà hoang Lão một mình
Sáng lạnh mù sương vườn không dấu
Chiều buồn cửa bể, sóng lặng im.

Cả đời nhào lộn trong cát bụi
Thèm góc riêng tư chốn lặng thầm…
Nay buổi xế chiều bên biển vắng
Bỗng nhiên thấy sợ cõi thinh không.

Cửa Việt 6/3/2014

Đăng ngày 06/03/2015
KHÔNG AI LẠI DÁM OÁN TRỜI

KHÔNG AI LẠI DÁM OÁN TRỜI

Tác giả: Lão Trang


Không ai lại dám oán trời
Dẫu mưa cứ hoài không dứt
Gió bấc ù ù giá buốt
Xác xơ sóng vật từng cơn.

Nhắn tìm nhau


Tác giả: Xuân Đức

Xuanduc.vn:
Ngày 22/12 nhưng không có ai hỏi đến cái thằng có 25 năm khoác áo lính như mình..Buồn và nhớ nên làm thơ tầm phào.

Bạn bè ơi, đồng đội ơi..
Đang ở đâu, giờ này còn hay khuất?
Buổi chia tay ghìm lòng không khóc
Biết rồi đây góc biển chân trời.

NHÂN TÌNH


Tác giả: Lão Trang



             NHÂN TÌNH.                   Tiếp tục thơ lảm nhảm. 









Một ngày chao ôi là dài
Bảy mươi năm sao thoáng chốc?
Mỗi một ngày trôi đi nặng nhọc
Nghẹn ắp những điều thớ lợ
Đôi khi trào lên cổ
buồn nôn.

Kịch thôi mà


Tác giả: Lão Trang

 Kịch thôi mà.
                
Thơ lảm nhảm.

Thế là xong.
Xong, xong, xong, xong…
Một năm 4 vở kịch, mệt đến bở hơi tai..
Viết thì say, xong lại chán..
Viết về ông A, bề trên ngại, tảng lờ không đến rạp nhưng lại gửi lời nhắn chúc mừng!!! Đúng là kịch.
Viết về ông B, mấy “đại ca” đối lập nổi điên đập bàn: viết thế thì viết làm gì? Phải thế này, thế kia mới xứng tầm, đất nước này chúng tôi quý nhất là ông ấy. Thì ra họ kịch giỏi hơn mình..
Viết về sự khốn nạn cuộc đời..
Có người bảo, hay lắm, nóng lắm..nữa đi..Chúng tôi cần những cây bút như anh. Mình biết thừa họ đang diễn.
Kẻ lại trầm tĩnh, sâu xa: cần bình tĩnh hơn, cần phải trong sáng hơn..Thì cũng chỉ là kịch..
Thương thay mấy đứa hóng hớt, chạy lật đật la làng: Anh ơi, lão này ám chỉ anh đấy..
Buồn thay, kẻ có tật giật mình, vơ hết chuyện trên đời vào thân, tự mua lấy khổ..
Nhưng nghĩ cho cùng..đời là thế.
Đại văn hào xưa nói: tấn trò đời.
Kẻ hậu bối như mình chỉ biết kêu: trăm sự chỉ là tấn kịch.
Kể cả bản thân ta..Tài năng ư, bản lĩnh ư, nhạy bén ư..Không đâu..Ta bịa đấy thôi mà..Ta đang múa võ..
Tất cả cũng chỉ là trò kịch..Chỉ là kịch mà thôi.  

                                         Cửa Việt ngày mưa              
             


 Đăng ngày 09/11/2014

Tuyên bố CỬA VIỆT !


Tác giả: Xuân Đức

Nơi nước Việt ta mở toang cánh cửa
Đón gió mười phương.
Dẫu là nồm nam mát rượi đêm hè
Hay ngọn đông bắc làm lòng ta tê buốt.
Ta vẫn cởi lòng - Ta sẵn sàng chấp nhận
Vì ta muốn làm bạn muôn nơi
Người Việt muốn dang tay ôm chặt mọi Con người.
CẢM ƠN NGƯỜI- THÁNH VÕ

CẢM ƠN NGƯỜI- THÁNH VÕ

Tác giả: Xuân Đức


Cơn bão số 10 đi qua
Đất nước vốn đã nghèo thêm tan hoang bầm dập...
Rất nhiều những cơn bão như thế đã đi qua
Dân tộc và Người cùng gánh chịu.
Người đã cố đứng làm điểm tựa
Cho nhân dân
Trên một thế kỉ.
TẬP ĐẠO THƠ

TẬP ĐẠO THƠ

Tác giả: Lão Trang

Mấy hôm nay bỗng dưng thấy buồn và trống rỗng quá. Muốn gây sự với ai đó mà không biết gây với ai..Mở mạng đọc lại bắt gặp chuyện đạo thơ giữa hai..nhà thơ với nhau..Có cái gì đó lờm lờm trong cuống họng..Bất chợt nghĩ ngay ra trò vui, và cũng nghĩ ngay ra tên người có thể gây sự..Ấy là..mình thử học cách đạo thơ của một nhà thơ..to nhất. Nhà thơ Hữu Thỉnh- đương kim Chủ tịch UBLHTQ các HVHNTVN và đương kim Chủ tịch Hội NVVN

Thơ Hữu Thỉnh


MỘT LỜI

Một lời như thể mái chèo
Khi gãy cán đã bao nhiêu người cập bến

Một lời như thể lưỡi cưa
Khi nghĩ lại bao thân cây đã đổ

Một lời như thể giếng thơi
Soi trong đất lại thấy trời ở trong

11-2001

Bài đạo của Lão Trang.

Một lời

Một lời như thể mảnh xương
Khi nghĩ lại đã hóc ngang giữa cổ

Một lời như giọt mực vương
Khi nghĩ lại mảnh nhân tình loang lổ

Một lời như vút cánh chim
Chao trong trời đất gọi tìm tri âm.

Ha ha ha..

Đăng ngày 06/09/2013
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 06/09/2013

Một thời thương nhớ vấn vương
Tuổi già nhớ lại chặng đường đã qua
Cuộc đời như giọt sương sa
Long lanh làm đẹp thế gian quên mình

Bác Đức tựa một cánh chim
Đạo thơ Hữu Thỉnh chỉ mình bác dam (Dám)
Hề hề

  Gửi bởi: Lê Nguyên Hồng - 08/09/2013

Một lời như thể mũi tên
Khi nghĩ lại thấy người rên dưới nước
Một lời như búa chặt cây
Khi nhìn lại thì mới hay cán búa gãy...
Một lời như ngọn gió nồm
Bé ngủ say, bỗng lồm cồm-hết gió
Thấy Lão Trang đạo thơ, cũng tập đạo thơ cho rôm rả. hì hì

  Gửi bởi: Đốp đạo đe... - 11/09/2013

Một lời đồng chí năm nao
Nay thành đồng rận lết vào âm u...

  Gửi bởi: Hữu Đạt - 12/09/2013

Nguyên Hồng Viết lộn mất rồi
Bé vào giấc ngủ, bố lồm cồm trườn lên

  Gửi bởi: Lê Nguyên Hồng - 16/09/2013

Nhắn Hữu Đạt:
Nghĩ mà tức ngọn gió nồm
Bé ngủ say, bố sắp trườn
Gió im!
Thật là tai hại. Bực gió, bực lây sang cả ông trời. hu hu...

NGƯỜI CŨ- CHUYỆN CŨ


Tác giả: Xuân Đức

Người cũ vẫn còn đây nhiều lắm
Chuyện cũ vẫn còn đó..rất nhiều.
Sao tôi cứ bơ vơ, câm lặng?
Người cũ giờ rất khó tìm nhau
Chuyện cũ giờ rất khó kể lại.
MÌNH GIÀ THẬT RỒI.

MÌNH GIÀ THẬT RỒI.

Tác giả: Lão Trang
Đôi khi mình tự lừa mình
Lại thích tự so với ông Bành Tổ.
Lại tập dưỡng sinh và đi bộ
Cứ hăng hái và tự tin!

Một đêm...
Như mọi đêm
Đầu nhức, dạ dày đau
Còn vài chiếc răng lắt lay đau nốt...

Friday, October 2, 2015

MỴ CHÂU ƠI.. MỴ CHÂU

MỴ CHÂU ƠI.. MỴ CHÂU

Tác giả: Lão Trang


Mỵ Châu ơi, nếu nàng còn sống
Không chừng lại bị lừa lần nữa.

Hai bài thơ tầm phào của Lão Trang


Tác giả: Lão Trang


Đang khởi công một kịch bản sân khấu viết về cái chết. Bống dưng mấy ý nghĩ vớ vẩn hiện lên. Cảm xúc vớ vẩn đẻ ra thơ tầm phào. Viết xong thì post lên chơi, bạn bè đọc cho zui.
        Nghĩ lại.
Nghĩ lại
                 Tham sống đến mấy rồi cũng phải chết
Rắn lột da, thay áo, có thể sống thêm một kiếp
Người gột rửa bụi trần vào áo quan
Người về lại bụi trần. 
Nghĩ lại
Tiền nhiều bao nhiêu rồi cũng mắc nợ
Túi nặng thêm một kí, oán nặng thêm mười lô
Tiền có thể mua được tất cả
Trừ nỗi nhớ thương của trần gian khi ta đã xuống mồ. 
Nghĩ lại
Ngồi cao đến mấy cũng có kẻ trên mình
Ngàn người cúi trước mình thì cũng trăm người bắt mình quỳ mọp
Cổ áo quan dẫu dát bạc, bịt vàng
Chôn xuống đất sâu tháng năm rồi cũng mục . 
Nghĩ lại
Danh đến mấy cũng là hư vô
Như là mây, là sương, là khói
Chỉ một ngọn gió đổi chiều
Mây sẽ tan và sương khói phiêu diêu... 
Nghĩ lại
Ngay cả điều cần nghĩ lại
Cũng chẳng là gì
Bởi khi người ta biết được điều cần biết
Thì chẳng còn làm được chi.
                     
                      Trúc Sơn trang
                          Thu 2012.

THU 
Thu ơi sao nặng thếĐể lá phải lìa cànhThu ơi sao nhẹ thếĐể cọng vàng lênh đênh. 
Không mang nổi nắng hạCho mùa đông bớt seGió cũng không thổi ngượcĐể dịu cơn nắng hè 
Vậy thu để làm gìCho nỗi buồn lãng đãngVà thu dành cho aiNhư nhịp cầu không ván. 
Ta đổi tên mùa thuMùa lỡ thì quá lứaYêu- vẫn thèm yêu nữaĐời đã úa vàng cây.
         
Trúc Sơn trang
                   Thu 2012



 Đăng ngày 12/08/2012
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Hoài Tố Hạnh - 12/08/2012

Đọc thơ bác
Mẹ Đốp khóc
Trần gian hạ tóc
Lên chùa nam mô...

  Gửi bởi: Hoài Tố Hạnh - 12/08/2012

Ối giời!!!...
Đọc kỹ lại hai bài tầm phào "dớ dẩn" của lão ngư ông câu cá đất Vĩnh thấy nỗi đau thế sự trong lòng lính công sự giữa thời thế xoay vần trắng đen lẫn lộn bự cùng sự ngổn ngang ưu tư đầy tâm bão, tâm kịch đó Bác Xuân Đức ui. Mẹ Đốp tin rằng với lời mào đầu cho kịch CHẾT thế này giữa lòng dân tộc đầy bão giông và vòi rồng, xoáy lốc kinh thiên động địa, vở kịch mới của bác trước ngưỡng sống chết sẽ máu lửa, úm ba la lắm đây. Chờ đọc kịch hay mới của bác.

  Gửi bởi: Lê Nguyên Hồng - 13/08/2012

Thơ tầm phào sao mà hay thế. Những cái sờ sờ trước mắt, chưa thấy ai nói ra mà Lão trang điểm danh đứng nghiêm trước mặt mọi người. Đọc bài đầu, tôi liên tưởng đến nhà thơ Bạch Cự Dị ( Trung quốc thời nhà Đường): "Cuộc đời nào có gì đâu. Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì". Không dám khen Lão Trang nhưng mạn phép nói rằng: Đây là hai bài thơ hay, có những ý tưởng mới trong số những bài hay của Lão mà tôi đã từng đọc. Cũng xin phát biểu thêm rằng: Ai lúc làm quan hay chơi với mục Đồng, tiều phu thì khi rời ghế quan rất thanh thản vì có rất  nhiều người chơi, đàm đạo chuyện trên trời dưới đất, ai lúc làm quan coi người thấp bé bằng nửa con mắt thì khi rời ghế quan mới thấm thía nỗi cô đơn, có vậy thôi mà nhiều vị khi làm quan không chịu hiểu cho. Chắc Lão Trang đồng tình ý kiến ấy ? Mong có nhiều bài thơ tầm phào của Lão để anh em tâm đắc bàn luận trên Trúc Sơn Trang...
  Gửi bởi: li - 14/08/2012

2 bài thơ thật nhiều ý nghĩa và hay...
  Gửi bởi: li - 14/08/2012

Đêm nhìn ánh sao băng
Lòng trăm phương khắc khoải
Cuộc đời là màn đêm
Khi tình yêu chưa thức
Khi hạnh phúc ngủ yên
Trong miên man sâu thẳm
Của tâm hồn đóng băng...
Trong giá lạnh mệt nhoài
Của trái tim khép nép...
Vì đời không là mơ
Nơi phép mầu hiện hữu
Nơi tình yêu lên tiếng
Để đáp trả tương tư
Nơi biệt ly ngăn cách
Không nhạt nhòa trên mi...
Tình yêu có hiện hữu
Trong tháng ngày chóng vánh
Của tuổi trẻ đã qua
Nơi tuổi già ập đến
Trong hồn thơ ảm đạm
Của những ngày mưa bay...
Trời làm mưa làm gió
Cho cõi sầu mênh mông
Cho tình hồng nức nở
Cho giọt sầu rơi rơi...
Ơi tình yêu- tuổi trẻ
Có đọng lại nơi đâu
Trên cành cây sự sống
Có ngân vang nhạc khúc
Gọi oanh vàng líu lo...
Mũi tên thần tình ái
Có rơi vào tim ai
Chú bé mang đôi cánh
Ra đi giữa bình minh
Nhưng bình minh chưa thức
Mặt trời còn rong chơi
Nên đêm đen trần thế
Vẫn ru tình mộng du...
Rồi hoàng hôn chợt đến
Nhanh như một ánh chớp
Trên bầu trời đêm nay...
Hoàng hôn cùng thiên sứ
Vẫn âm thầm lặng lẽ
Rong ruổi miền nhân gian...
Khiến tim ai rạo rực
Hồn ai chợt ngẩn ngơ
Trong ánh nhìn thăm thẳm
Của một trời yêu thương...
Và mắt buồn ngấn lệ
Đã long lanh nhấp nháy
Trong sắc thắm yêu kiều
Của hoàng hôn rực nắng...


  Gửi bởi: TB - 16/08/2012

Nghĩ lại
Ngay cả điều cần nghĩ lại
Cũng chẳng là gì
Bởi khi người ta biết được điều cần biết
Thì chẳng còn làm được chi.

...................
 Đây là một bài thơ đúc kết những chiêm nghiệm nhân sinh của một người từng trãi có tâm và có tầm. Không "tầm phào" chút nào đâu mà trái lại, nó như là những lời răn nhắc nhở con người ....

  Gửi bởi: tualcqt@yahoo.com - 30/10/2012

Đọc xong bài thơ Tầm phào của Lão Trang ngẫm lại thì không thấy tầm phào tí nào cả. Đó là sự kết tin về kinh nghiệm sống của Lão để lại cho đời sau suy ngẩm để làm người, làm dân, làm quan. Đọc xong bài thơ của Lão tôi lại nhớ trước đây Vua Tự Đức cũng đã từng nói lên quan niệm "sống gửi thác về" qua bài thơ "Ngẩm sự đời" của ngài.
          Sự đời ngẩm nghĩ thế mà ghê,
          Sống gửi rồi ra thác lại về.
          Khôn dại cùng chung ba thước đât.
          Giàu sang chưa chín một nồi kê.
          Tranh giành trước mắt mây tan tác.
          Đày đọa sau thân, núi nặng nề.
          Muốn đến hỏi tiên, tiên chẳng bảo,
          Gượng làm chi chút nữa để mà nghe.
 Người xưa đã thấy, người nay đã thấy nhưng những người làm quan thì chưa thấy, họ mà thấy được thì dân ta khỏe rồi. chỉ khi nào về ở ẩn thì gượng làm chút nữa để mà nghe.
Cảm ơn Lão Trang, mong nhận được nhiều bào thơ hay của Lão.

  Gửi bởi: Vũ Thị Sự - 28/12/2012

Anh Xuân Đức làm thơ " tầm phào" mà đã nặng ngàn cân thế này nếu làm thơ chính sự chắc ngang với bom nguyên tử! Em đọc và cảm nhận được rất nhiều, rất nhiều từ cái " tầm phào" của anh. Bái phục!
Nhưng...Nhà văn ơi! May là đang ở TK21 chứ giữa thế kỉ 20 mà bác Post hai bài này lên  chắc lại như nhà thơ Trần Dần, Phùng Quán mât thôi! Em thích nhất mấy câu thơ này:
"Mùa lỡ thì quá lứa
Yêu- vẫn thèm yêu nữaĐời đã úa vàng cây."

  Gửi bởi: Chí Hiếu - 26/02/2014

Cháu đọc bài thơ "Nghĩ lại" của Bác - người Thủ trưởng của cháu ngày xưa - ngày nay và mãi về sau thấy hay quá! Cháu xin chia sẽ với Bác bài diễn văn về "Loài chó". Có lẽ Bác đã đọc hoặc cũng có thể chưa. Xin mạnh dạn gửi Bác. Chúc Bác luôn mạnh khỏe, có nhiều tác phẩm hay!
Diễn văn của luật sư George Graham Vest tại phiên tòa xử vụ kiện hàng xóm làm chết con chó của thân chủ, được phóng viên William Safire báo New York Times bình chọn là hay nhất trong các bài diễn văn trên thế giới trong 1000 năm qua.
Thưa quý ngài hội thẩm,
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù chống lại chúng ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi cũng có thể sẽ là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi, thân thiết nhất mà người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được rồi sẽ mất đi, thậm chí còn luôn mất đi đúng vào lúc ta cần nó nhất.
Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động dại dột. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt, có thể sẽ là những kẻ ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn không vụ lợi mà con người có thể có trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ vô ơn hay tráo trở, đó là chú chó của ta.
Nó luôn ở bên cạnh ta trong những lúc phú quý cũng như bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc đau ốm. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh dù gió đông giá rét hay bão tuyết vùi lấp, miễn sao được cận kề bên chủ. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn cho nó.
Nó liếm vết thương của ta và những vết trầy xước mà ta phải hứng chịu khi va chạm với cuộc đời bạo tàn này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng, dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân tàn danh liệt thì vẫn còn chú chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận hắt ta ngoài rìa xã hội, không bạn bè, không nơi ở thì chú chó trunng thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó được bảo vệ ta trước nguy hiểm, giúp ta chống lại kẻ thù...
Và khi trò đời hạ màn, thần chết đến rước phần hồn ta đi, để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy, lúc tất cả thân bằng gia quyến đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ, vẫn còn bên nấm mồ của ta - chú chó cao thượng nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và trung thực ngay cả khi ta đã đi vào cõi hư vô!

Giao thừa năm nay


Tác giả: Lão Trang

Giao thừa năm nay
Mình ngồi xem bóng đá ngoại hạng
Thằng Man city hạ thằng Tuốc-tê-ham đo ván
Mình buồn.
Thằng Man-chéc-tơ ghi bàn vào lưới A-se-nan
Mình vui hết sảy.

TÔI VẪN ĐỢI CHỜ


Tác giả: Xuân đức

Tôi vẫn đợi chờ
Một điều gì đó...
Từ xoay vần vũ trụ?
Từ thế sự nhân gian?
Từ đức tin?
Hay cõi tục trần?
Xuân này

Xuân này

Tác giả: Xuân Đức


Xuân này mình buồn hơn
Dẫu trời đất vẫn vậy thôi, hết rét rồi lại nắng
Bạn bè vẫn vậy thôi, đứa nào vui thì đến
Sắc tài thiện hạ hữu, tri kỉ thế gian vô...

Xuân này mình ơ hờ
Vợ ốm dài ngày, phòng riêng không khép cửa
Tóc chẳng buồn cắt, râu không cạo nữa
Khách khứa vẫn ồn ào..Thiếu vắng khúc tri âm.

Xuân này mình âm thầm
Công việc vẫn phải làm, trở trăn tìm con chữ
Nghiệp chướng vẫn vậy thôi, nghiệp văn ngày một khó
Thời làm ăn, sách truyện chẳng ai bàn.

Xuân này mình cơ hàn
Dẫu tiền bạc lì xì không phải là không có
Dẫu hơi ấm ngoài trời đã nhích dần từng độ
Mà sao cứ se se buốt lạnh suốt cõi lòng?

Trúc sơn trang.
Ngày Vũ thuỷ Tân Mão.


Đăng ngày 19/02/2011
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Nụ Cười - 19/02/2011

Chúc cô chú một năm mới vạn sự như ý.Kiss

  Gửi bởi: Nụ Cười - 19/02/2011


Ngày Vũ Thuỷ, đất trời chớm đợt lạnh đầu tiên của năm Tân Mão, mới thấy hoá ra tạo hoá khéo xoay vần, và chẳng phải vô tình mà TG viết mấy dòng thơ cảm xuân trong ngày mưa ẩm.
Sắc tài thiện hạ hữu, tri kỉ thế gian vô...  Sắc tài thì thiên hạ ai cũng có nhưng mà biết mình hiểu mình thì thiên hạ không có người nào. TG  thấy mình cô đơn, vợ ốm kéo theo nỗi buồn da diết không biết lấy chi để khuây khoải vì nàng không chỉ là người “nâng khăn sửa túi” mà là người tri kỉ tri âm. Thiếu vắng tiếng hỏi han tiếng nói tiếng cười của vợ hiền, buồn đến nỗi để cho thân thể buông trôi : tóc không cắt, râu không cạo ... Tuy vậy, việc văn chương không thể bỏ quên được vì đó là “nghiệp chướng”, phải “trăn trở tìm con chữ”, dù cho ai kia có xem văn chương chữ nghĩa trong thời đại bây giờ chẳng ích gì “sách truyện chẳng ai bàn”. Nếu 3 khổ đầu là Đề- Thực-Luận thì khổ 4 chính là phần thúc hợp. Ngoại cảm đất trời chung quanh có sự thay đổi, ấm hơn, rộn rã hơn, cuộc sống sung túc hơn nhưng nỗi lòng vẫn “se se buốt lạnh”. TG hỏi “Mà sao” chứ không phải “Vì sao” :  Xuân này mình buồn hơn, Xuân này mình ơ hờ, Xuân này mình âm thầm, Xuân này mình cơ hàn, bởi đã thấm thía nỗi cô đơn của người hiểu thấu nỗi đời, hiểu thấu nỗi tái tê nhân tình.
Phản phất nỗi buồn nhưng bài thơ không u tịch, bởi neo giữ trên tứ là chữ tình, tình người tình đời.

  Gửi bởi: Nụ Cười - 19/02/2011

Chú sửa sang lời biìn giúp cháu với nha, cháu cứ gõ trực tuyến chưa kịp chỉnh sửa. Chúc chú luôn vui.
  Gửi bởi: Lê Bá Dương - 20/02/2011

Xuân này như Xuân Đức thuật đúng là  buồn thật. Thì vẫn mùa tiết luân chuyển đông rét qua hạ nắng . Bạn bè đứa nào vui thì đến, nhưng mấy đứa vui đâu.Trai tài, gái sắc đâu cũng có, nhưng chốn nhân gian bây chừ không mấy ngưòi đồng điệu, tri kỷ tri âm.
Xuân này đúng là Xuân ơ hờ khi ngưòi bạn đời nằm một chỗ.Căn phòng riêng có cửa cũng như không. Nỗi buồn xơ xác tóc râu. Hụt hẫng khúc tri âm giữa vào ra mặc khách.
Xuân này Như kể đúng là Xuân âm thầm. Việc thường làm vẫn  làm, lật xới nhặt từng chữ nghĩa. Nghiệt ngã nghiệp đời đã chuốc, nghiệp văn vốn khó càng khó.Thời làm ăn, sách truyện chẳng ai bàn.

Xuân này Như Xuân Đức kể đúng là Xuân  cơ hàn
Dẫu tiền bạc lì xì không thiếu, nhưng hụt hẫng với nghĩa tình thì tiền có cũng mà chi . Dẫu nắng trời trải ấm xuân từng độ. Mà sao cõi lòng vãn  buốt lạnh , se se ?

Lâu ghé thăm, gặp lúc bạn già tự sự nỗi niềm, chép mấy chữ gọi là chia, là sẻ.
Thêm lời chúc muộn :

Chúc Xuân
Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy
Bạn bè thì cứ ngày ngày tết nhau
Chẳng mong sớm bạc đầu râu
Chỉ mong khỏe, chỉ nguyện câu an lành
Chúc nhau mãi mãi tươi xanh
Mừng nhau lắm nụ , nhiều cành cháu con
Chúc nhau mãi mãi còn ...son
Già gân, cứng gối, trèo… non dài dài



  Gửi bởi: Lê Hoài Nam - 20/02/2011

XUÂN ĐẤT KHÁCH         (Buồn cùng Lão Trang)
Tuyết nhẹ ,băng tan đón xuân về
Tết buồn da diết nỗi xa quê
Mơ mơ trong khói nhành lê muộn
Nép cánh  hương tàn chén rượu quê
Xuân sang xuân lại ,lại xuân về
Mười năm phai nhạt nghĩa phu thê
Thương còng lưng cha ,mờ mắt mẹ
Thiu bánh chưng gầy ,chén rượu khê
Xuân sang xuân lại , lại xuân về
Hỏi thầm ai đó, kẻ xa quê
Đời còn có bao nhiêu xuân nữa ?
Mà mãi ra đi ,chẵng chịu về !
                        L.H.N .  Bêlarus

  Gửi bởi: Lão Trang - 20/02/2011

Cảm ơn: Bạn già Lê Bá Dương
              Bạn Lê Hoài nam và cháu Nụ cười đã đồng cảm chia sẻ. Chúc các bạn năm mới vui nhioêù, đừng buồn như lão Trang đây.

  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 20/02/2011

Xuân này bác cảm thấy buồn
 Bởi vì trời rét mưa tuôn dầm dề
 Quê mình điềm báo mất mùa
 Nhà nông vất vả (mà vẫn)chào thua bác nờ.
Không biết do cơ cấu lịch nông vụ sai,  hay tại bởi thời tiết bất trắc, mà toàn bộ lúa của vụ tới có lẽ thất bát trăm phần trăm. Đây là vụ thứ hai người dân quê mình khống có nổi một cọng rạ cho trâu ăn nữa rồi.
Cái đói đã lộ rõ ra mười mươi bác nờ.
Không biết vài bữa nữa phải sống ra răng đây. Cháu cũng buồn quá bác nờ

  Gửi bởi: PH - 20/02/2011

Xuân đến xuân đi là muôn thuở
Quê mình dân dói cán bộ thờ ơ
Chỉ nghe xuân trong hơi thở
Eo ối tết vẫn mong chờ

  Gửi bởi: Tiếp - 22/02/2011

Lâu rùi khôông ghé Lão Trang
(Dạo ni kham khổ… đời đàng cam go)
Hôm ni có chút thái thư
Ghé thăm Trang Lão, coi chừ ra răng

Tết buồn. Mưa rét mãi giăng
Lão bà chưa khoẻ Lão Trang còn buồn
Nghiệp đời bươn chải ao chuôm
Nghiệp văn con chữ rú luồn... tìm hoa

Sắc tài thiên hạ thừa ra
Hỏi ai người hiều được ta… (e hèm!)
Sơn Trang một thuở Trúc nêm
Bây chừ Trúc rét măng lên măng buồn

Hồi năm! Khách cũ thăm luôn
”Trai tơ” giờ lớn cũng chuồn đi mô
“Cháu đồng hương”, kẻ “Nicô”
Cũng theo đà biến… Nam mô … Di đà!

Một thời Tễu lượn vô ra
Cả Tui (Lão Tiếp) cung la đà về
Bốn  phương coi bộ… đề huề
Con Mun cũng nghếch mũi nghe… tà tà

Bây chừ vắng ngẩn vắng nga
(Đành rằng khách mới vô ra. đâu buồn)
Ghé thăm trang lão cũng luôn
“Tiếp” tui biết phận nên chuồn… mần thinh

Đọc “Con” nghe giọng quen quen
Chữ câu cũng ngữ mon men ú oà
Nhớ ”trò” mọi bữa ngẩn nga
Thì thôi thời buổi… cũng là… thế thôi

Mây câu thiệt bụng ghé chơi
Đây câu lộn xộn gửi lời đầu năm

Trông về một cõi xa xăm
Thuyền ơi dẫu có buồm giăng… đâu về!

  Gửi bởi: Lão Trang - 22/02/2011

Gửi Tiếp:
Lâu rồi tiếng hạc Hông lâu
Tưởng mơ nghe vẳng nơi đâu xa vời..
Thì ra vẫn đấy mà thôi
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông...

  Gửi bởi: Lê Hoài Nam (Belarus) - 24/02/2011

FrownCry
Đầu Năm vật giá cả tăng
Cho nên thiên hạ còng lưng ,mệt đầu
Lật qua lật lại đồng hưu
Lương thì hụt trước thiếu sau bần thần
Thơ vè lấp ló chưa ngân
Đã nghe tiếng phận áo cơm  gọi mời
Chủ Trang  phiền muộn nỗi đờì
Lấy đâu khách đặng nỡ lời( nhăn răng )Laughing
Giữa ngày  cùng cảnh giá băng
Thốt lên vài tiếng cho lòng nguôi ngoai
Ta ngồi nhặt cánh hoa mai
Gom sắc vàng lại gữi người mua vui.



  Gửi bởi: thần điêu đại hiệp - 18/01/2012

thơ hay quá!Laughing
  Gửi bởi: li - 08/06/2012

"Sắc tài thiên hạ hưũ
Tri kỷ thế gian vô...
Xuân này mình ơ hờ
Vợ ốm dài ngày
Phòng riêng không khép cửa..."
Xuân này thật đúng là buồn quá đi thôi...Hẹn xuân sang ngày mới sẽ vui tươi...