Friday, October 16, 2009

Bốn mươi năm ấy biết bao nhiêu tình

Tác giả: Xuân Đức


Buổi sáng...trời bất ngờ đổ mưa. Cơn mưa kéo tôi về với quá khứ 40 năm trước, đám cưới của chúng tôi không những được tổ chức trong những ngày bom đạn thằng Mỹ đang còn dội xuống mảnh đất Vĩnh Linh mà còn thêm trời trút mưa tầm tã. Ngày đó cả Đội Tuyên văn đã kéo về Vĩnh Thuỷ, bất chấp bom đạn, bất chấp trời mưa để tổ chức đám cưới cho tôi. Còn hôm nay, lại cũng bất chấp trời mưa, mấy người bạn còn sót lại của thời đó đèo bồng nhau từ Vĩnh Linh vào Đông Hà để dự buổi kỉ niệm 40 năm ngày chúng tôi nên vợ nên chồng. Thật ân nặng nghĩa sâu không sao nói hết. Bạn bè thủa đó chẳng còn nhiều. Vợ chồng Trần Biên- Bích Nồng, vợ chồng anh Chánh chị Hường, dì Quyết, dì Tính ( Thuý Nga), anh Trọng...Thân xác thì hao mòn nhưng nghĩa tình không hề vơi cạn. Gặp nhau nghẹn giọng chẳng nói nên lời. Khi tôi ca bài Khúc Tứ đại cho em, Trần Biên đã bật máy điện thoại gọi cho Dũng Hùng ở Hà Nội để Hùng được nghe trọn vẹn bài ca. Tôi hát run run và bạn tôi nghe cũng rưng rưng..
Buổi kỉ niệm đơn giản nhưng thật chan chứa nghĩa tình. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của hai chữ thuỷ chung như giờ phút này. Xin post lên trang một số hình ảnh của ngày vui hôm nay để bạn bè chia sẻ.











 Đăng ngày 16/10/2009
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Nico - 16/10/2009


Không phải tơ trời, không phải sương mai
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà 
khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...
Con gửi tặng 2 Lão bài thơ của Đỗ Trung Quân với lòng ngưỡng mộ sâu sắc nhất. “Một thời đạn bom, một thời hoà bình” đã không để lạc mất nhau. Người ta nói đằng sau sự thành công của người chồng luôn có hình bóng của một người vợ thuỷ chung và biết hi sinh. Giá như được làm Trưởng ban tổ chức cuộc thi “Hoa hậu Quý bà đẹp và thành đạt” con sẽ lập tức trao cho Lão Bà danh hiệu đó . Con ngưỡng mộ những người phụ nữ đảm đang, biết làm điểm tựa cho chồng, dạy con ngoan và hiếu thảo, luôn giữ cho gia đình yên ấm chứ không phải là chức ảo nọ kia, má phấn môi son, đồ dùng hàng hiệu …chỉ luôn muốn khẳng định đẳng cấp ở chốn đông người và cay cú hơn thua. Cám ơn Hai Lão đã chứng minh cuộc đời vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp để con có niềm tin mà …phấn đấu. Hi,hi..


  Gửi bởi: Lão Trang - 16/10/2009

Cảm ơn Nico vì những lời chúc và bình phẩm vô cùng sâu sắc. Niềm hạnh phúc nhất của Lão cũng chính là điều cháu nói.

  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 16/10/2009

Chúc mừng hai lão ngày đám cưới vàng, Thật là đẹp đôi tuyệt!

  Gửi bởi: TRẦN BÌNH - 16/10/2009

Thật tuyệt vời ! Xin được gởi tới 2 bác lời chúc mừng Hạnh phúc dài lâu. Chuyện tình của Nhà văn đẹp và bền chặt qua năm tháng như thế không phải dễ gì ai cũng có được . Điều đó nhà văn đã thể hiện rất tình cảm trong KHÚC TỨ ĐẠI CHO EM .bản tình ca dài theo 40 năm.

  Gửi bởi: Lão Trang - 17/10/2009

Xin cảm ơn Đạt và Bình đã chia sẻ.

  Gửi bởi: TH..... - 19/10/2009

Hai bạn đẹp đôi thật, nhưng còn con cái hai bạn? Có thể cho biết thêm được không!

  Gửi bởi: Nico - 23/10/2009


Cưới xong Lão Trang đi bụi
Bỏ Lê Văn Tám lại nhà
Sự thật đâu nào ai biết
Chứng nhân thì đã thành ma.

Dạo này Lão thôi thơ thẩn
Chắc do khiếp chuyện đã rồi
Chẳng treo được ai mà cổ
Mình thì dính chuyện lôi thôi.

Con đây đã từng chuẩn bị
Xung phong bào chữa không thù
Lao làm luật sư bất đắc
Dĩ vì ý đẹp trong thơ.

Thôi Lão đi chơi khuây khoả
Dặm trường rong ruổi gần xa
Xin đừng tơ vương chuyện cũ
(Chổi cây luôn dựng trước nhà).

Con vẫn ra vào canh quán
Chỉ lo Xã Xệ trở về
Hớ hênh là thiên hạ tóm
Băm làm nhân bánh vườn tre.

Chúc lão đi chơi vui vẻ
Mỏi chân thì nhớ quay về
Đừng nghe Người ơi người ở…
Người về em vẫn i.. i…

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan