Thursday, October 8, 2015

Hạt thóc và Con gà - Cảnh I

Tác giả: Xuân Đức
                       xuanduc.vn: Không phải bỗng dưng Lão thích chuyển từ sở trường chính kịch qua sở đoản Hài kịch. Viết Hài kịch khó lắm, Lão tự thấy không thể theo đuổi được. Tuy nhiên, khi nhớ lại mẩu chuyện cực ngắn của Phù Thăng mà Trần Đăng Khoa kể lại trong cuốn Đối thoại của mình..Lão rất muốn viết thành kịch bản. Nhưng mấy lần thử bút với thể loại chính kịch đều thấy không " nuốt trôi" được. Cuối cùng chợt nghĩ, tại sao không dùng bút pháp khoa trương của hài kịch, may ra sẽ tải được vấn đề mà không phải " mắc xương".           
                      Hài kịch thể nghiệm.
                       Phỏng theo ý tưởng truyện mi ni của Phù Thăng. 
NHÂN VẬT: 
KIẾN  Bệnh nhân tâm thần
Bác sĩ TƯ, một người to béo.
HẠNH: Vợ của Kiến, một phụ nữ xinh đẹp, đẫy đà..
THOA:  Người giúp việc của Bác sĩ TƯ, cũng xinh đẹp.
NGƯỜI TO BÉO.

CẢNH I
( Phòng khám bệnh của Bác sĩ Tư. Phòng bày biện xộc xệch. Một mảng tường trắng có lối vào bên trong. Kí hiệu chữ thập gắn trên tường. Hai ghế ngồi và một chiếc bàn.)
( Có tiếng người bên ngoài)
Tiếng HẠNH: Vào đi!
Tiếng KIẾN:   Không vào.
Tiếng HẠNH: Ngoan nào, nghe lời em, vào đi, không sao đâu mà.
Tiếng KIẾN:   Không mà..
Tiếng HẠNH: ( Hét to) Có vào không?
Tiếng KIẾN:   ( cũng hét) Không!
   ( Im lặng ngắn)
Tiếng HẠNH: ( bất ngờ) Ối, gà kìa..Đó đó..con gà ngoài ngõ kìa....
Tiếng KIẾN:  ( Lạc giọng) Cứu! Cứu!..( Chạy vào, ngã dúi ra nền nhà. Hạnh chạy theo sau, nhếch mép như cười)
KIẾN:              ( Vẫn chưa hết sợ hãi) Gà...gà đâu?..Cứu ..
   (  Thoa, trợ lí của Bác sĩ Tư từ bên trong ra)
THOA:          Có chuyện gì thế?
KIẾN:             ( Chỉ ra ngoài) Gà..
THOA:            Anh là ai?
KIẾN:              Hạt thóc.
THOA:            ( Cau mày) Tôi hỏi anh là ai?
KIẾN:              Tôi..là hạt thóc..
THOA:           Này này..Anh với chị định diễn trò gì ở đây thế? Có biết chỗ này là chỗ nào không?
HẠNH:           Dạ..đây có phải là bệnh viện tư của Bác sĩ Tư không ạ?
THOA:           Cái gì mà bệnh viện tư với bác sĩ tư?
HẠNH:          Dạ..ngoài kia có tấm biển, bệnh viện đặc trị bệnh tâm thần của bác sĩ Tư..
THOA:          Thì đúng rồi. Đây là bệnh viện tâm thần, đâu phải chỗ cho mấy người đùa giỡn..
HẠNH:        ( Bĩu môi) Thế mà chúng tôi lại tưởng mình đi nhầm vào chỗ ..thuế vụ
THOA:           Chị nói thế, nghĩa là thế nào?
HẠNH:          Nghĩa là, đã là bệnh viện thì tư hay công gì cũng phải Lương y như từ mẫu, đúng không? Đằng này, mới trông thấy bệnh nhân đã quát lác cứ như thuế vụ nhìn thấy dân buôn trốn thuế.
THOA:         ( Ngớ ra một giây rồi toét miệng cười) A..hóa ra anh chị là bệnh nhân hả? Ôi, em xin lỗi..
HẠNH:         Cô nhìn tôi thế này mà nói là bệnh nhân tâm thần à? Có cô tầm thần thì có.
THOA:          Chẳng phải chị vừa bảo..
HẠNH:         Là ông ấy kìa. Nghe tiếng bệnh viên ông Bác sĩ Tư này trị bệnh tâm thần nổi tiếng hơn cả bệnh viện quốc doanh, thế mà nhìn người không đoán ra ai là bệnh nhân..Xem ra..tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi. Kiểu này không khéo tiền mất tật mang.
THOA:        Không đâu chị ơi. Tại vì tôi không phải là bác sĩ mà chỉ là người giúp việc cho bác sĩ, chứ bệnh viện chúng tôi trị bệnh tâm thần nổi tiếng không chỉ trong nước mà còn vang xa ra khắp thế giới nữa đấy. Năm ngoài, chúng tôi đã điều trị thành công cho hai bệnh nhân người..người Mông sơ  đấy.
HẠNH:          Người Mông sơ..là người nước nào? Là Mông cổ hả?
THOA:           Không phải Mông cổ..Ôi dà, có giải thích chị cũng chẳng biết được. Mông sơ..nói tóm lại, là người xứ sơ mông. Trên núi cao kia...Mà này..( chỉ Kiến) anh ngồi lên ghế đi, sao lại chui xuống gầm bàn như thế?
HẠNH:          Này chị ơi, tôi có thể gặp Bác sĩ TƯ được không ạ?
THOA:          Được, tôi sẽ báo với Bác sĩ. Bác sĩ sẽ ra ngay.Nhưng mà.( Kéo tay Kiến đứng lên)Mời thượng đế ngồi lên ghế này..nếu không tôi lại mang tiếng là người của thuế vụ..Thế..Ngồi yên đấy. Tôi sẽ đi mời Bác sĩ..( Chạy vào bên trong)
  ( Kiến vẫn lấm lét nhìn ra ngõ.)
  ( Một người đàn ông to béo, mặt bự, đeo kính trắng từ trong đi ra. Đấy là BS TƯ. Thoa theo sau)
BS TƯ:          ( chào rất to) Xin chào!
  ( Kiến giật bắn mình quay lại, rồi hét lên)
KIẾN:            Gà..Gà..( Lật bật chui xuống gầm bàn)
  ( Thoa cúi xuống kéo Kiến dậy)
THOA:           Này anh..Không phải gà đâu. Đây là bác sĩ..
KIẾN:             Gà..
BS TƯ:           Anh ta sao thế?
HẠNH:           ( Nói một mình) Bác sĩ mà hỏi ngu ngơ thế thì gay rồi.
BS TƯ:           ( Với Kiến) Này, anh tên gì?
KIẾN:             Hạt thóc.
BS TƯ:           Tôi hỏi họ tên anh kia. Họ gì? Tên gì?
KIẾN:             Họ...hạt, tên thóc..
  ( Bác sĩ ngớ người nhìn Hạnh)
HẠNH:           Thưa Bác sĩ, anh ấy bị tâm thần. Lúc nào cũng nói mình là hạt thóc và rất sợ gà..
   ( Thoa phì cười, Bác sĩ lườm mắt, cô vội bịt miệng lại)
BS TƯ:         Thật kì lạ. Nhưng tại sao nãy giờ anh ấy không sợ mà vừa nhìn thấy tôi lại sợ? Tại sao anh ấy không nhìn cô Thoa đây là gà mà khi nhìn thấy tôi thì lại...Chẳng nhẽ tôi lại giống như gà...
                        ( Thoa lại phì cười, Bác sĩ lại lườm)
HẠNH:          Thưa bác sĩ..
BS TƯ:          ( Đưa tay ngắt lời, đi lui đi tới chậm rãi, lẩm nhẩm) Là hạt thóc..sợ gà..Sợ gà..là hạt thóc..( Với Thoa) Thôi được rồi, cô Thoa đưa bệnh nhân vào bên trong khu tường kín..Chú ý nhẹ nhàng, đừng làm anh ấy sợ..
THOA:           Dạ..( dìu Kiến đi) nào đi thôi, thượng đế.
KIẾN:             Không..trong đó nhiều gà lắm.
THOA:           Anh yên tâm. Gà ở đây mắc dịch H 5 toi hết rồi..( cười)
KIẾN:             Không..tôi không đi..( Quay qua vợ) Kìa mình, cứu tôi..
HẠNH:         Này, trong kia không có gà, còn ở đây, anh không nhìn thấy con gà to bự đó sao? Có chịu đi không?
KIẾN:             Đi..đi..( Hạnh và Thoa đưa Kiến vào khuất)
BS TƯ:         ( Nói với theo) Chị đưa anh ấy vào rồi trở ra đây tôi hỏi chuyện nhé.
HẠNH:          Vâng ạ.
  ( Cả bọn vào khuất. Bác sĩ vẫn đi đi lại lại, lẩm nhẩm)
BS TƯ:          Là gà..sợ thóc..À không phải, là hạt thóc sợ gà..Đương nhiên là gà sẽ mổ hạt thóc..
  ( Hạnh từ trong ra)
HẠNH:          Thưa Bác sĩ..
BS TƯ:          Mời chị ngồi..Anh ấy bị thế này bao lâu rồi.
HẠNH:          Thưa bác sĩ..Gần hai năm rồi ạ..
BS TƯ:          Hai năm? Sao chị lại để lâu như thế?
HẠNH:         Dạ thưa..Không phải để lâu đâu ạ. Anh ấy bệnh là em đưa đi bệnh viện ngay. Nhưng...không một bệnh viện nào chữa được..
BS TƯ:        Sao? Chẳng nhẽ các bệnh viện tâm thần Trung ương mà cũng bó tay sao?
HẠNH:           Dạ..không phải bệnh viện bó tay, mà là..anh ấy bó tay..
BS TƯ:           Là sao?
HẠNH:          Dạ..là vì bệnh viện nào cũng đông người vào ra. Cứ thấy ai mặt mũi to bự, đeo kính trắng là anh ấy la toáng lên: gà gà..Không có bác sĩ nào đến gần anh ấy được ạ..
BS TƯ:          Thấy người to béo, mặt bự, đeo kính là tưởng gà? Trách gì.( sờ vào mặt mình, cười núc nắc) Trách gì..
HẠNH:          Em xin lỗi Bác sĩ..
BS TƯ:        Không sao. Ai lại chấp nê người tâm thần..Hì hì..To béo, mặt bự..Cũng quái lạ đấy nhỉ. Chị có thể cho tôi biết vài thông tin liên quan đến anh ấy.
HẠNH:          Vâng ạ.
BS TƯ:          ( Gọi vào trong) Cô Thoa..
THOA:           Dạ..( chạy nhanh ra)
BS TƯ:           Ghi chép.
THOA:           Vâng ạ.
BS TƯ:           ( Với Hạnh) Họ tên?
HẠNH:           Dạ..em là Hạnh.
BS TƯ:         Tôi hỏi tên chị làm gì? Chị cũng bị tâm thần hả? Họ tên bệnh nhân.
HẠNH:           À..dạ, nhà tôi tên Kiến. Họ Hắc bạch..
BS TƯ:           Cái gì? Hắc bạch? Anh ta gốc tàu hả?
HẠNH:           Không ạ. Là người Việt chính hiệu đấy ạ.
BS TƯ:           Là người Việt sao lại có cái họ nghe cứ như trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung thế? Hắc bạch..Đã hắc lại còn bạch..
HẠNH: .        Thưa bác sĩ, họ ấy là họ sang trọng lắm đấy ạ..Ở làng tôi mấy người mang họ ấy đều trở thành cấp cao, cấp cốp hết ráo. Ví dụ ông Hắc bạch Hùm..Hắc bạch Ngọ, Hắc bạch Tượng..
BS TƯ:          À..Thế là rõ rồi. Vấn đề không phải ở họ. Vấn đề là cái tên. Thiếu gì tên không đặt, lại đặt là Kiến.  Hùm, Voi, tệ nữa là Ngựa..Tất cả đều có thể thăng tiến. Đằng này là Kiến. Hắc bạch Kiến. Tên như thế thì luôn luôn lo sợ là phải.
HẠNH:          Dạ thưa, đấy là trách nhiệm của bố mẹ anh ấy, đâu phải lỗi của tôi. Hơn nữa, anh ấy vốn cũng thăng tiến đấy chứ. Là người duy nhất trong xã đỗ bằng tiến sĩ ở nước ngoài..
BS TƯ:           Sao? Anh ta từng là Tiến sĩ nước ngoài?
HẠNH:           Vâng.
BS TƯ:           Là nước nào?
HẠNH:           Là Đức hay Ý, hay Nhật gì đấy, em cũng không rõ nữa.
BS TƯ:           Đức, Ý, Nhật? Trời đất, sao lại ba nước đấy?
HẠNH:           Ba nước đấy thì sao ạ? Ba nước đấy không phải là nước ngoài xịn sao?
BS TƯ:        Xịn. Quá xịn nữa là khác. Nhưng chẳng lẽ anh ấy không học lịch sử thế chiến 2?
HẠNH:          Thế chiến 2 thì liên quan gì đến chuyện này?
BS TƯ:       Chắc chị cũng chưa học hết Phổ thông, đúng không? Nếu đã học, chắc chị biết hồi Thế chiến 2, ba cái nước đó là nước xấu.
HANH:        Tôi biết chứ. Rất xấu. Chính vì thế nên bây giờ anh Kiến mới lâm trọng bệnh.
BS TƯ:       Chị nói vậy có nghĩa anh ta mang bệnh từ khi còn học nước ngoài?
HẠNH:          Bác sĩ chẩn đoán chính xác.
BS TƯ:        ( Với Thoa) Ghi đi, bị bệnh từ nước Đức hay Ý hay Nhật gì đấy..( Quay lại Hạnh) Anh ấy tốt nghiệp về nước mấy năm rồi?
HẠNH:          Hơn 5 năm..
THOA:          Này, sao chị khai bệnh cứ lung tung, bát nháo thế hả?
HẠNH:          Sao lại lung tung bát nháo.?
THOA:        Lúc đầu chị bảo, anh ta phát bệnh mới gần hai năm nay. Rồi nói, anh ấy mang bệnh từ khi còn học nước ngoài..Rồi thì lại khai, anh ấy về nước đã hơn 5 năm..Vậy, thực ra, con số nào là chinh thức đây?
HẠNH:          Cô thì biết cái gì. Tất cả đều là con số chính thức.
THOA:           Nếu thế thì bệnh nhân phải phát bệnh 5 năm rồi.
HẠNH:         Ơ, cái cô này, sao lại cứ cãi tôi nhỉ. Tôi là vợ anh ta chứ có phải cô đâu.
THOA:         Ai thèm dành cái lão chồng điên ấy mà chị cáu. Tôi nói là với cách khai bệnh của chị thì anh ta phải bị bệnh 5 năm rồi.
HANH:         Không, chỉ mới 2 năm. Khi đó, anh ấy vừa mới được bổ nhiệm làm Trưởng Khoa của Viện nghiên cứu gì đó..
BS TƯ:          Viện Nghiên cứu gì đó là Viện gì?
HẠNH:        Viện gì mà chẳng được. Bữa nay cái gì mà chẳng có viện nghiên cứu. Mà ..hay nhỉ, Bác sĩ không hỏi bệnh tình lại cứ đi hỏi lăng nhăng mấy cái chuyện học hành.. Này, ông Bác sĩ, nói thật đi, có biết chữa bệnh thật không, hay chỉ là loại lừa bịp. Tôi nói để hai người biết, lừa người khác thì được, chứ đừng dại mà qua mặt tôi.
THOA:           Này, chị kia. Ăn nói cẩn thận đấy.
HẠNH:       Hách gớm nhỉ? Tôi ăn nói thẳng ruột ngựa vậy đó, cô làm gì tôi?
THOA:          Chị tưởng ở đây tôi không chấn chỉnh được loại người như chị hả?
HẠNH:          Tôi thách cả nhà cô đấy..
THOA:         ( Đứng dậy) Được. Tôi sẽ nhốt chị 1 tuần vào bên trong mấy bức tường kia với mấy ông tâm thần..
HẠNH:          Cô dám?
THOA:           Có gì mà không dám? Chị nghĩ là sẽ báo với Chính quyền chứ gì? Nhưng khi Chính quyền đến thì chị đã thành bệnh nhân tâm thần thật rồi..Đấy, mới năm ngoài, một thằng lếu láo, bị tôi lùa nhốt vào trong đó, mới có 1 tuần là điên ngay, hết thuốc chữa luôn. Nào, chị có cần thử không? (Túm tay kéo) Vào đây..
HẠNH:          ( Cuống cuồng) Ấy, đừng, đừng..Tôi xin lỗi..
BS TƯ:        Thôi thôi, đừng ồn ào nữa..Để tôi chắp nối lại các vấn đề nào. Học ở Đức Ý Nhật thành tiến sĩ..Về nước đã hơn 5 năm. Tại sao chị lại nói mang bệnh từ các nước đó?
HẠNH:          Không phải tôi nói, mà là họ nói?
BS TƯ:          Họ...là ai?
HẠNH:        Thì là..cũng mấy ông mặt bự, đeo kính như ông đó. Cụ thể là người nào, họ tên gì thì Bác sĩ phải hỏi chính anh Kiến ấy. Tôi chỉ biết thế này này, hồi đầu khi anh ấy chưa bị tâm thần , nhiều năm, nhiều tháng, nhiều ngày, rồi cả nhiều đêm nữa, anh ấy cứ buồn. Tôi hỏi, ai đắc tội với anh? Anh ấy nói, không ai đắc tội với anh mà chính anh đã đắc tội với họ. Anh đã mang cái bệnh từ nước xấu về đây, reo rắc bệnh tình cho người khác. Tôi điên tiết la to, họ nói thế mà anh không biết cãi lại à? Cái đầu tiến sĩ của anh đâu? Cái mồm Tiến sĩ của anh đâu rồi? Anh càng buồn thêm. Anh nói, cãi sao được em. Anh chỉ là hạt thóc bé nhỏ..Còn họ là Gà..Cả bấy Gà..Em bảo Hạt thóc có mổ được bầy Gà không?
  ( Tất cả như sững ra, Hạnh thút thít..Một nét nhạc buồn..)
HẠNH:       Anh ấy đã sống những ngày, những tháng, những năm buồn lắm, cô đơn lắm..Thế rồi anh ấy đổ bệnh..( Thút thítSau hồi lâu) Bác sĩ ơi, liệu bệnh tình anh ấy có chữa khỏi không ạ.
BS TƯ:          Cũng có chút khó khăn. Chữa bệnh tâm thần không giống như các loại bệnh khác. Thuốc thang chỉ là thứ hỗ trợ. Liệu pháp chữa trị loại bệnh này chủ yếu là liệu pháp tâm lí. Sở dĩ phòng chữa tư nhân của tôi ăn đứt các bệnh viện chính vì tôi sử dụng học thuyết Phân tâm học của Phơ- rớt..
HẠNH:          Phơ Rớt là loại thuốc gì hả Bác sĩ? Có đắt lắm không?
BS TƯ:        Không phải thuốc, Phơ rớt là một Bác sĩ, một nhà Phân tâm học. Ôi dà, mà có nói chị cũng chẳng hiểu. Vấn đề là bác sĩ phải khơi gợi những ẩn ức bên trong của bệnh nhân.
HẠNH:         Khơi gợi những ẩn ức bên trong...Hay quá. Thế thì Bác sĩ cứ khơi gợi ẩn ức của anh ấy đi. Mà này..( nói nhỏ) nếu khơi gợi ra được chuyện gì đó..ví dụ như..chuyện bồ bịch chẳng hạn, Bác sĩ nhớ nói cho tôi biết với nhé. Hì hì..
BS TƯ:         Bồ bịch?..Đấy cũng có thể là một lí do của bệnh sợ đấy. Thế lâu nay anh ta hay cặp bồ lắm hả?
HẠNH:           Đâu có..Là em..nâng cao cảnh giác thế thôi.
BS TƯ:         Đàn bà các cô chỉ được mỗi chuyện đấy.( Nghĩ ngợi) Khó khăn nhất hiện nay là, bệnh nhân không dám nói chuyện với tôi..Cứ bảo tôi là Gà.
HẠNH:        Cũng tại cái mặt bự của Bác sĩ..Giá như ông ..có thể dấu cái mặt bự với cái kính cận ấy đi thì..
BS TƯ:         Dấu cái mặt?..( Chợt nghĩ ra ) Dấu cái mặt? Đúng rồi. Hay, dấu cái mặt..diệu kế, diệu kế.. ( Quay qua Thoa) Cô Thoa, cô chạy gấp ra chỗ ngã ba, ở đó có cửa hiệu bán đồ hàng Mã..
THOA:           Ôi giời ơi, Bác sĩ bảo tôi mua mấy thứ cúng ma ấy à?
BS TƯ:           Đúng thế. Cô chọn cho tôi vài ba mặt nạ..Cái mặt gầy, cái mặt cọp, cái mặt ngựa..Lại mua thêm vài ba hình nộm Gà, gà trống, gà Mái, cả gà con nữa..Nhanh lên.
THOA:           Những thứ phức tạp như vậy...liệu có sẵn không?
BS TƯ:          Rất sẵn. Thời nay, cứ ra phố là cái gì cũng có.Người ngợm, ma quỷ, ô tô nhà lầu, đô là, Ơ-rô gì cũng có tất. Ngay ngã ba kia kìa. Đi nhanh lên..
THOA:           Vâng ạ.. ( chạy nhanh ra)
HẠNH:           Bác sĩ..ông định làm ma sớm cho chồng tôi sao?
BS TƯ:           Tôi..sẽ thử nghiệm phương pháp của Phơ- rớt..
   ( Vừa lúc Kiến lò dò từ bên trong ra)
KIẾN:             ( Khẽ gọi) Mình...mình..Về thôi..Về nhà nhanh lên.
BS TƯ:           ( Quay lại) Anh chưa về được đâu.
KIẾN:             ( hét lên) Ôi, Gà..Gà..( chui xuống gầm bàn)
HẠNH:          Đừng sợ. Có em đây, đừng sợ..( Đứng chắn ngay trước mặt Kiến)
    ( Thoa ôm mấy mặt nạ chạy vào)
THOA:           Đây rồi. Đúng là cứ bước ra phố thì cái gì cũng có. Mặt gầy này, mặt cọp này, mặt ngựa nữa này...
                        ( Bác sĩ bình tĩnh sắp xếp các mặt nạ, rồi lần lượt đeo lên mặt)
BS TƯ:        ( Đeo mặt gầy) Chị tránh ra đi..( Nói to) Này, anh Hắc bạch Kiến..Anh ra cho tôi hỏi..
                       ( Mọi người lo lắng nhìn vào gầm bàn..Kiến run cầm cập chui ra..ngơ ngác nhìn..)
BS TƯ:          Anh biết tôi là ai không?
  ( Kiến tròn mắt nhìn, mọi người hồi hộp..)
KIẾN:            ( Bất ngờ nhoẽn cười) Hê hê..cái mặt..gầy gò quá..
  ( Tất cả thở phào. Bác sĩ xoạy lưng lại, lấy mặt nạ Cọp đeo vào)
BS TƯ:           ( Quay ra) Con gì đây?
KIẾN:             ( Hơi giật mình ) Con cọp..
BS TƯ:           Có sợ cọp không?
KIẾN:             ( Lắc đầu).
BS TƯ:         ( Lại xoay người đeo mặt Ngựa vào, quay ra) Có sợ con này không?
KIẾN:             ( Lại lắc đầu)..
                       ( Mọi người cười vui vẻ)
BS TƯ:           ( Bất ngờ lột mặt nạ ra) Tốt lắm..
KIẾN:            ( Hét thất thanh) Ối, Gà gà..( Cuống cuồng chạy vào trong. Cô Thoa vội chạy theo)
BS TƯ:           Ô kê. Tôi đã nghĩ ra cách tiếp cận bệnh nhân rồi.
HẠNH:           Nghĩa là Bác sĩ chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ấy?.
BS TƯ;           Chắc chắn hai trăm phần trăm.
  ( Cả hai cùng đập bàn tay vào nhau)
CẢ HAI:         Ze! 

                                          Tắt đèn.
 Đăng ngày 11/06/2014

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan