Tuesday, October 6, 2015

Thủ thỉ bên gốc liễu đầu xuân


Tác giả: Xuân Đức



Mặc dầu rất cực nhọc, nhưng cuối cùng những nụ lá non cũng đã nhú ra lơ thơ trên các nhánh liễu, nhìn chúng vừa dễ thương nhưng cũng đầy thấp thỏm rủi ro. Những mảnh lá li ti ấy có thể khô héo và rơi rụng bất cứ lúc nào.

Bên bờ hồ trong mảnh vườn nhỏ của tôi, ngoài tre trúc, tôi có mang về 5 gốc liễu rũ Hồ Tây. Trước đó tôi cũng đã trồng mấy gốc liễu Đà Lạt. Liễu Đà Lạt gốc xù xì như gốc tràm, vỏ nổi da xù xì, cành thì vặn vẹo, xương xẩu y như loại cây bị hãm lâu ngày trong chậu cảnh.. Nhìn xa xa cũng thấy cành nó buông xuôi xuống khá đẹp nhưng khi lại gần mới thấy lá nó vừa to vừa cứng cứ xếp nhau chỉa thẳng theo hướng ngọn cành. Cũng là họ nhà liễu nhưng thật khó để gọi nó là liễu rũ được.
Tôi nhớ cây liễu rũ Hà Nội như một phần hồn vía của xứ Hà thành, cũng là hồn vía của chính tôi trong những năm phiêu dạt. Mỗi lần nghĩ về nó tôi cứ thấy bần thần như kẻ nghiện nhớ điếu thuốc lào giữa đêm đông buốt giá.
Cuộc đời tôi mãi tới năm 1969 mới được biết Hà Nội. Nói cho thật chính xác là tới năm đó tôi mới vượt qua được đất thị xã Vinh ( Nghệ An) ra xứ Thanh về biển Sầm Sơn rồi dong ra Hà Nội.Kể đến đây lại chạnh lòng nhớ tới thầy tôi, nhà viết kịch Đào Hồng Cẩm.
Anh Đào Hồng Cẩm biết tôi từ năm 1967 khi vào chiến trường Mặt trận B5 và Vĩnh Linh. Đến năm 69, Tổng cục chính trị giao cho anh mở một lớp bồi dưỡng những người viết kịch bản sân khấu trẻ trong Quân đội. Trong danh sách triệu tập về dự lớp anh Cẩm đã đặc biệt lưu ý đến tôi. Nhân có một đoàn cán bộ của phòng VNQĐ vào đất lửa công tác, anh đã yêu cầu đón tôi. Một buổi chiều khi tôi đang cùng đội Tuyên văn phục vụ trận địa cao xạ thì có một chiếc xe U Oát đít vuông chạy xồng xộc lên tìm tôi. Đó chính là đoàn nhà văn của VNQĐ, họ đã về BTL gặp Chính ủy và được BTL cho phép đón tôi ra Hà Nội. Khi đã ngồi yên vị trên xe tôi được giới thiệu. Ông trường đoàn công tác là Đại úy Đại Đồng, ngồi bên sau là 2 nhà thơ : Ngô Văn Phú và Phạm Đức. ( Hồi đó Phạm Đức cũng còn là cây bút trẻ nhưng Ngô Văn Phú thì đã nổi danh lắm rồi). Đây chính là chuyến " xuất ngoại" ra khỏi QK4 đầu tiên của tôi.( Trước đó tôi cũng đã ra tới Vinh rồi rẽ lên miền tây vùng Nghĩa Đàn, Tân Kì). Có hai kỉ niệm vừa buồn cười vừa khá sâu sắc đối với tôi trong chuyến thượng kinh ấy. Chuyện thứ nhất là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con ngựa. Lúc đó trời vừa hửng sáng, xe chúng tôi đến địa phận huyện Quỳnh Lưu. Nghe tiếng gõ lộp bộp trên đường nhựa, tôi vội vén tấm bạt phủ đằng sau xe lên để nhìn ra ngoài. Bất ngờ tôi hét to : Ngựa ! Con ngựa! Các nhà văn trên xe đều tròn mắt nhìn tôi. Nhưng lúc ấy tôi chẳng thấy ngượng chút nào. Tâm thần tôi đang bị hút chặt vào chú ngựa đang kéo xe. Tuy nó ốm yếu gầy nhom nhưng là con ngựa thật chứ không phải trên phim ảnh. Cảm xúc của tôi lúc đó thật hào hùng ...
Chuyện thứ hai là khi ra đến Hà Nội đến bờ hồ nhìn thấy cấy liễu. Tôi đã đứng sững người hồi lâu, mồm lẩm nhẩm : là cây thật hay cây giả đây? Và để chắc ăn tôi rón rén đến gần với tay bấm vào một chót lá. Khi đã khẳng định chắc chắn là cây thật tôi mới lùi ra xa hơn để ngăm nghía. Không biết tôi đứng vậy bao lâu nhưng khi ngoảnh lại mới phát hiện ra có quá nhiều người đang " ngắm" tôi. Có lẽ với dân Hà Nội, cái thằng lính đang bận bộ quân phục nhàu nhò và đứng ngây người ra trước một gốc cây như thế cũng quá ư lạ lùng còn hơn cả cảm giác của tôi trước dáng cây kì diệu. Đêm đó tôi thao thức mãi với sự tủi thân, vì sao đất mình khổ thế. Chẳng những nghèo nàn cơm áo, chẳng những bom đạn đầy trời mà cả đến một giống cây đẹp cũng không có. Từ đó tôi ôm ấp một ước muốn là làm sao mang được một gốc liễu rũ ấy về quê.
Tôi đã 3 lần thực hiện ước muốn ấy nhưng đều thất bại. Không ngờ cái giống cây yêu kiều đó lại khó sống đến vậy. Năm ngoái tôi đã kì công mang về 5 gốc . Lần trồng này có vẻ chắc ăn, Cả năm cây đều sống. Thân cao gấp đôi thân người. Gốc to bằng gốc tre cán giáo. Mùa hè năm ngoái cành liễu đã rũ bóng xuống hồ Năm Hào trông thật dễ thương...
Nhưng than ôi, cứ khi gió bấc thổi, trời chớm rét là liễu khô rụi lá.Những chiếc cành trơ khấc ra như củi khô. Mùa đông vừa rồi, tôi ngỡ cả 5 cây đã chết. Cứ nghĩ là loại cây phương bắc quen chịu rét buốt, vào đất miền trung thì cái rét chẳng bõ bèn gì. Nhưng vì sao lại thế ? Bạn bè có ai biết kĩ thuật chăm nó mách bảo cho với.
Mấy hôm nay, trời ấm lên, le lói nắng, liễu lại le te nhú lá xanh. Mừng thì mừng những vẫn chẳng thể yên tâm. Cái lộc xuân ở đất miền trung này sao khắc khoải thế, sao mỏng manh đến thế ! Ngồi nhìn liễu, vô cớ thấy buồn. Mới đó mà đã 40 năm. Trời ơi, đã 40 năm sao ? Và thầy Đào Hồng Cẩm cũng đã khuất bóng gần trọn 20 năm.( Thầy mất đúng mùa xuân 1990). Thời gian thì cứ ào ào vô tâm như gió mùa đông bắc mà kiếp người lại cứ mảnh mai dễ héo như thân lá liễu vậy.

 Đăng ngày 03/02/2009
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Thân Thơ - 04/02/2009

Bên cây liễu, anh có nhiều kỷ niệm, trở trăn!
Nhưng phận liễu... "liễu yếu" mà ! lẳng lơ, mảnh mai, anh khó mà nuông chiều nó đấy.
Anh kiếm thêm mấy cây tùng cây bách, cây thông.
Nó đứng giữa trời, thọc rễ lên cả sỏi đá Quảng Trị... mà reo cho anh nghe!
He he!
Khai bút viết comment đầu năm vào trang của Lão Trang
Chúc Lão Trang khoẻ, may, vui, thoải mái!
Thân Thơ

  Gửi bởi: Xuân Đức - 04/02/2009

Cảm ơn Thân Thơ đã vào chơi tán dóc. Vẫn biết thân liễu khó chiều ấy vậy mà cứ đa mang..sự đời khổ thế đấy.
  Gửi bởi: yeumotminh_tn87hp - 06/02/2009

Xuân về lác đác gọi thời gian
Thủ thỉ bên cây liễu trở trăn
Kỉ niệm in hằn đời khổ thế ?
Đa mang phận liễu lệ sao ngân ?
Bâng khuâng một cõi lòng tê tái
Trắc trở tình ai chốn bụi trần ?
" Bỏ mặc " Thân Thơ reo bút viết
Nhà văn vẫn chẳng chút phân vân.

  Gửi bởi: Traito - 06/02/2009

Liễu yếu đào tơ chuyện ngàn năm
Ủ rủ khép mình, lặng thở than
Buồn chi nước mắt ngày tháng chảy
Mặc khách tao nhân lệ cũng tràn.

Gái đẹp thói đời thường đỏng đảnh
Ngỡ mình nhan sắc đệ nhất gian
Ngày lại ngày qua mình tự ngắm
Đâu biết cành khô, lá đã vàng.

Uổng phí một thời xuân với hạ
Thu qua đông đến mãi chờ trông
Liễu ngóng đợi ai bên hồ vắng
Quân tử ngày qua vắng bóng dần.

Đừng trách phận mình sao bạc bẽo
Đừng hờn bởi phận má hồng nhan
Bên liễu cỏ cây xanh hoa lá
Sức sống trào dâng, nhựa căng tràn

Một chút làm duyên thân ngà ngọc
Xin chớ nghĩ mình đệ nhất gian
Hãy sống như muôn loài cây khác
Vững vàng trong giá rét bão giông.


  Gửi bởi: Lão Trang - 06/02/2009

He he..hóa ra mấy gốc liễu ngắc ngoải nửa chết nửa sống của lão mà cũng gợi được bao nhiêu hứng thi ca. Như vậy thì dẫu có chết liễu này cũng đã không uổng phí.
  Gửi bởi: Tiếp... - 06/02/2009

Xưa "trăng sóng soài trên cành liễu"
Liễu nay ngắc ngoải Hồ Năm Hào
Cái hứng thi ca nào chê Liễu
Đỏng đa một chút đâu có sao!
Chỉ nháy một pô thương Trang Lão
Cất công mang Liễu tận nơi mô
Xuân về năm cây vừa nhú lá
Lão ngồi, Lão ngắm,  Lão sợ ... khô!
Thương Lão còn có cả Trai Tơ
Bênh Liễu lời Trai nghe đã siêu
Kỷ niệm Lão Trang, "Thân Thơ" hiểu
Phận Liễu ai chiều được mấy chiêu!
Ngày Xuân chuyện Liễu đâu có riêng
Cứ để trăng về trăng lơi lả
Hồ năm Hào Liễu rũ cành nghiêng
...
 He he, Trai tơ gọi tìm tôi! Mùa này nước giếng pha với rượu theo tỷ lệ 1:3, không cần tủ lạnh, ướp đá! Ước gì mấy cây liễu Lão Trang tươi tốt như trong bức hình chụp ở đầu bài, tui mang rượu đó xuống vườn Lão, ngồi dưới cành liễu đung đưa, hứng gió từ "5 hào"  tới mà nói chuyện... "một tỷ",... nói chuyện "Liễu" và "Thơ"...  với Lão, với Trai Tơ và cháu donghuong, rồi nhâm nhi thứ rượu đó  - là tinh chất của trời, của đất... thì ôi chao: có chi sướng bằng Lão Trang và Trai Tơ hè!

  Gửi bởi: Traito - 06/02/2009

Hoan hô! Sau những ngày du xuân Thầy Tiếp...đã trở về!

Hãy kể đi Thầy ơi những ngày tháng gian lao
Những khoảng khắc mong manh may mắn
Thầy trở về - nghĩa là con đã thắng!
Bên gốc liễu kia Xuân mãi chẳng phai màu.

Hi,hi...Mừng quá con tức cảnh thành thơ.


  Gửi bởi: Tiếp... - 06/02/2009

Nghĩa Thầy Trò lâu ngày mới gặp
Nhắn tin nhau... đã ghé về rồi
Bây chừ thơ tung ngẫu hứng
Trên đời chỉ thầy trò tôi!

Người ta hưởng Xuân hưởng tết
Thầy đây nước giếng qua ngày
Giếng khơi nước thật tinh khiết
Ngụm thôi cũng sướng ngất ngây

Ban trưa ra vòm tre mát
Võng đưa gió phẩy rì rào
Chẳng cần điều hoà, máy quạt
Bay bay khi cánh võng chao!

Chiều về ra vườn hái ổi
Trên cành vắt vẻo Thầy nhai
Quả nào nõn nà đỏ rọt
Mùi thơm lảng vảng sang tai

Tối về bật lên ngọn nến
Vác thơ ra đọc một hồi
Mấy vần bụng chui hổn hển
Biết rặng bụng đã đòi mồi

Giếng khơi ra múc một bát
Hòa chung chén rượu ngọt ngào
Tướng sĩ  đều là mình tuốt
Rượu vô đúng ngọt làm sao

Ra vườn  tay  vội vơ quào
Mấy đọt khoai lang non nớt
Loọc lên chắm nước mắm ớt
Cơm ngon ba bát đánh bay

Chén no thầy lại lăn quay
Bên hiên gác chân mép cửa
Khi mặt trời còn ngái ngủ
Huỵnh huỵnh thầy dậy tập quyền

Lại ra giếng khơi gàu múc
Mát rười mát rượi, lên tiên
Một mình giữa miền sơn cước
Áo quần chỉ để vo viên

Thầy chỉ một niềm ao ước
Trai tơ lạc nước về đây
Cùng thầy ta múc gàu nước
Tắm tiên cùng ở trên mây!
Thầy trò cùng vui trời đất
Làm thơ, nhắm ổi cả ngày
Chuyện thầy còn dải còn dài
Ngày xuân Trò mong Thầy kể
Lang thang thế đó... mãi hoài!!!






  Gửi bởi: Traito - 06/02/2009

Quả đúng là Thầy con có khác! Kể chuyện cũng thành thơ.Nhất định có ngày con trở về cùng Lão Trang và Thầy tâm sự bên gốc liễu. Thơ Thầy rất hay, vần điệu uyển chuyển mà ý thì rất dồi dào. Con sẽ học, học nữa và học mãi! Hi, hi...Con tìm Thầy bởi vì:
Đầu năm nay con thấy Lão Trang buồn
Nên con cũng thấy lòng mình áy náy
Liễu vẫn còn xanh mà lòng con ngắc ngoải
Nên con tìm Thầy an ủi Lão Trang thôi

Con rất lo nhưng phận mọn bất tài
Muốn lả lướt nhưng chữ thành xơ cứng
Muốn thủ thỉ cứ oang oang tiếng vọng
Muốn trêu đùa lời nghẹn cứ rưng rưng.

Bao tháng ngày qua con rất biết ơn
Thầy độ lượng dạy con làm người lớn
Con khờ dại, mong manh như sương sớm
Mãi vô tâm và cứ mãi vô tình.

Xuân sẽ qua rồi hạ đến rất nhanh
Mong gốc liễu lại đâm chồi xanh lá
Mong Tễu về tràn đầy như biển cả
Đừng khuyết hao ai để Lão Trang buồn...

  Gửi bởi: Hữu Đạt - 06/02/2009

 Thông tin đăc biệt tối mật không hiẻu sao vào trang dưới đây lại có liên kết, bài của bác, và có cả phần liên kết riêng dành riêng cho Trúc sơn trang nữa. ngoài trang này còn có một trang nữa, cũng tương tự. có cả phần tiếng Anh cháu búi. mấy bữa trang bác bị mât liên lạc cháu lộn vô trang ni đó.
xuanduc.vn - Site Information from Alexa

  Gửi bởi: Moon - 06/02/2009

Gởi Tiếp kính yêu,
Hoan hô chú Tiếp đã về
Sơn Trang ,bọn cháu mong ghê chú à
Chú xưa nay vẫn thật thà
Vẫn mang cái gốc quê nhà hiền khô
Lâu nay chú đã đi mô?
Trai Tơ ngóng đợi ,cháu chờ khôn nguôi
Chú tả nghe sướng cuộc đời
Cơm ngày ba bữa ,rượu say với mình
Thích thì chú làm thơ tình
Buồn thì chú lại lặng thinh ngắm trời
Trở về quán Trúc người ơi
Moon đây xin hứa sẽ mời cà phê
Cà phê quán Trúc khỏi chê
"Một ghi khuyến mãi ,một đề cho không"
Với lại chủ quán đàn ông
Nên "phận liễu đến được trông,được chiều
Nếu mà ai có người yêu
Hãy  vào quán Trúc liêu xiêu chút tình"
Còn đối với thầy trò mình
Ta vào quán Trúc kết tình "đệ huynh".
He he
Ta vào quán Trúc kết tình "đệ huynh
Sang năm mới Moon sẽ không gọi chú Tiếp nữa mà gọi "huynh"đó nha.
Chúc Eng Tiếp mạnh khỏe ,vui vẻ ...
Cảm ơn Trai Tơ đã gọi được Tiếp về.




  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 07/02/2009

Xin chào bác Tiếp!
Đã quá lâu không được gặp bác nhớ quá đi đặng. Nhân đây cũng xin gửi lời cảm ơn tới bác Nác Vĩnh, và bác Xuân Đức.
   Nhờ có mấy bác nhiệt tình khuyên bảo nên em đã nghiêm túc nhìn nhận lại mấy bài viết của mình. Thật là cẩu thả quá chừng, lỗi chính tả nhiều vô kể. Cũng là chưa có kinh nghiệm viết văn bản bao giờ, thích thì viết theo cảm hứng mà thôi. Hơn nữa chưa quen với cái internitbao nhiêu, chưa hiểu hết tính năng của nó, lại bị cận thị nữa chớ. Nên vấp quá nhiều lỗi chính tả. Rất chân thành cảm ơn các bác đã nhiệt tình chỉ bảo, em đã sửa  được nhiều lắm.
  Một lần nữa xin chân thành cảm ơn các bác. Sau một thời gian sửa sang lại nhà cửa, có lẽ bây giờ mời các bác cùng anh em TST vô nhà cháu tham quan được rồi. Địa chỉ: Đường Blog.com.vn/Datvinh 
                     Mến chào.

  Gửi bởi: moi moi - 22/04/2009

anh Dai cho them font .VNtime nhe
  Gửi bởi: Tiếp... - 09/07/2009

He he

Lâu lâu lắm rồi,
Khôông biết hôm ni mần răng mà... hồi cổ; quay về cái trang ngày đầu năm của Lão Trang. Đọc mấy bài viết của chính mình, của Trai Tơ, của Moon, của Đất Vĩnh, cháu đồng hương. thân thơ...  mà thấy sao có một thời dù ngán ngủi, mà hay ho rứa!
Bất giác Tiếp... tôi cười một chắc! cười không lên tiếng, nhưng cười lâu...
KHông biết bây chừ nhưng cái tên trên giờ đi mô hết cả rồi, trên trang comment của Lão Trang cũng nỏ chộ bài viết của họ nữa. KHông còn được cười nữa... Có một cái buồn ập tới, rồi lảng vảng, man man, ....
mới đó mà giờ đã thành... xưa rồi. Ai ơi!!!


  Gửi bởi: Traito - 10/07/2009

Kính gửi Thầy Tiếp...
Thưa, vẫn còn đây, lũ chúng con
Đứa dài, đứa ngắn…vẫn vuông tròn
Phất phơ một lũ lăng nhăng nhít
Đứa về Bô xít, đứa lên non.

Thưa, vẫn còn đây, lũ chúng con
Đứa bay sang Mỹ học chơi gôn
Kẻ trốn sang Tàu ôm…vạn lý
Người thành thi sĩ bởi nhờ…chôm.

Thưa, vẫn còn đây, lũ chúng con
Bỏ nhà đi bụi… tại Thầy khôn
Về quê mát mẻ rồi ở đó
Con tưởng Thầy về với…nước non.

Thưa, vẫn còn đây, lũ chúng con
Thất tha thất thểu…vẫn vuông tròn
Tại Lão (Trang) hồi xuân đi trăng mật
Còn ai ở lại với chúng con?

Thưa, vẫn còn đây, cả chúng con
Đứa gầy, đứa ốm…vẫn vuông tròn
Tai điếc, mắt mờ…chân lẩy bẩy
Xin thề vẫn một tấm lòng son.

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan