Tuesday, October 6, 2015

Vì sao có tên Trúc Sơn Trang



Tác giả: Xuân Đức

Xuanduc.vn Đi xa mươi hôm, mặc dầu vẫn lén vào các quán nét nhà quê, nhưng quán xá chật chội, thêm thân xác đau đớn nên chẳng vui vẻ gì, chẳng thăm hỏi mọi người nhiều được. Có nhắn về nhà bảo các con post lời bạn bè lên, lại mượn tạm vài món trên trang bè bạn chêm vào cho quán nhà đỡ hoang lạnh. Thứ bảy chuồn về, trước là để chúc nhà mới của một thành viên TST, sau cũng quét dọn lại quán xá cho tươm tất một chút kẻo bạn khách trách cứ.

Sáng nay lại phải khăn gói lên đường. Trước khi đi, dọn sẵn ra bài giới thiệu về Trúc Sơn Trang và vài tấm ảnh chụp vội . Khách bạn cứ vậy mà vui vẻ với nhau. Ở một nơi nào đó, thỉnh thoảng tôi vẫn ghé mắt vào chào hỏi, ai quậy quá ( như chú Tễu chẳng hạn ) tôi sẽ phạt roi. Tạm biệt !
Từ ngày cái tên Trúc sơn trang ra đời, khá nhiều bạn bè nhắn đến hỏi nửa đùa nửa thật : Sao lại có cái tên nghe như trong phim kiếm hiệp vây ? Có  bạn lại bảo : Lão này chắc muốn đi tu ?
Hôm nay tôi xin có đôi dòng giải thích.
Tôi cũng như hàng triệu người Việt Nam đều gắn bó cả máu thịt lẫn tâm hồn cùng tre trúc. Cây tre không phải chỉ duy nhất có ở Việt Nam. Và  cũng không phải chỉ duy nhất loài tre mới mang đậm bản sắc, tâm hồn cũng như ý chí con người Việt. Cây đa, cây cau, cây trầu, cây dừa, cây đước, cây cọ..v..v..cũng vô cùng máu thịt với con người Việt Nam. Tuy nhiên, các loài cây vừa kể trên, chỗ này có, chỗ khác không. Riêng tre trúc thì hầu như bất cứ vùng quê nào của nước Việt, từ Nam ra Bắc, từ tây xuống đông, từ tận núi cao về bưng biền , duyên hải, đâu đâu cũng tràn trề tre trúc. Khi tôi còn nhỏ rất mê lời văn của Thép Mới trong bài Cây tre Việt Nam. Ông nói đại ý, nước Việt ta xanh muôn ngàn cây lá khác nhau, cây nào cũng đẹp, cây nào cũng quý, nhưng đẹp nhất, quý nhất là tre.
Tôi không thể viết thêm gì hay hơn áng văn ấy của Thép Mới và bài thơ nổi tiếng của Nguyễn Duy về cây tre Việt Nam
Tôi sinh ra và lớn lên giữa một vùng đất đỏ Vĩnh Hòa. Làng tôi cũng như bao mảnh làng khác ẩn mình trong những bờ tre. Từ xóm này qua xóm khác đường đi được gọi bằng truông vì nó được trùm rầm rịt toàn tre. Tre quần tụ quanh từng mảnh vườn làm nên bờ lũy. Cuộc sống từng ngay, số phận mỗi con người đều gắn chặt với tre. Thử sơ lược điểm qua từng cột mốc của một đời người.Người mẹ khi sinh con, cho dù nhà thừa giường gỗ, phản gụ, vẫn phải nằm sinh trên chõng tre. Và như thế, cái hòn máu phôi thai thành hình hài con người đầu tiên được sinh ra trên  tre. Rồi sau đó là nôi tre, võng tre, ghế tre, bàn tre..Khi đã thành đứa trẻ chập chững bước vào đời thì cán bút để học bằng tre, cán cuốc để đào đất trồng lúa bằng tre, cái rạp che nắng trưa hè bằng tre, cái quạt thay gió cũng đan bằng nan tre. Khi đã làm ra hạt lúa rồi, thì cái cối xay, cái sàng cái nia, cái nông...tất tất là tre...Đến tận ngày nhắm mắt rời khỏi thế giới này, dù cái áo quan là gỗ nhưng sợi nèo hạ thổ là tre, đòn khiêng cỗ quan đi cũng không thể có gì khác hơn là tre. Cứ tưởng tre là kiếp sinh đôi với con người, mãi mãi không thể vắng nhau.
Vậy mà trong khoảng vài chục năm trở lại đây, với những biến động khủng khiếp của tư duy kinh tế mới, làng quê tôi bỗng nhiến biến sạch bóng tre trúc. Sự chuyển đổi từ vườn tạp qua vườn chuyên canh hàng hóa, người ta tính đến hiệu quả từng mét vuông đất. Mà cây tre lại có bộ rễ khổng lồ tràn ra chiếm giữ một khoảng đất rất lớn. Vì vậy buộc lòng mọi người phải phá tre. Vườn nhà mình không còn tre, nhưng nếu vườn bên cạnh vẫn còn thì rễ tre vẫn ăn qua bên này. Vì vậy bắt buộc Hợp tác xã phải có quy định nghiêm như một đạo luật : tất cả mọi nhà phải phá, nhà nhà triệt hạ tre, làng làng phải nhổ tận gốc cái thứ cây ấy như thể triệt tiêu một bệnh dịch. Cao su, cà phê, hồ tiêu đua nhau phát triển. Tiền của nhiều hơn, nhà xây nhà ngói, xe máy ti vi nhiều hơn. Cái no ấm là điều không thể chối cãi được. Tôi đành bất lực và khắc khoải nhớ những lũy tre xưa..
Ngày tôi còn đương chức, khi xem xét dự án tôn tạo khu di tích Làng hầm-địa đạo Vịnh Mốc thì thấy rằng ngoài việc gia cố bảo vệ chống sụt lở đường hầm bên trong như là một nội dung chủ yếu, còn trên mặt đất, cần phải trồng cây và tạo ra hình ảnh cuộc sống của người dân địa phương trong những năm tháng trước đây ở làng quê này. Trồng cây gì trên hàng chục hec-ta đất đỏ ? Trồng cây phải đảm bảo 3 nội dung. Là loại cây đặc trưng của địa phương, phải là cây có bộ rễ chống được sự xói lở của đất, và cuối cùng là có độ che phủ lớn tạo bóng mát và vẻ đẹp cảnh quan. Tôi quyết định chỉ đạo cho sưu tập về đây nhiều loại tre trúc khác nhau trên mọi miền đất nước. Mặc dầu việc sưu tầm cũng hạn chế, chưa được nhiều chủng loại, nhưng dù sao bây giờ nếu các bạn đến khu di tích này sẽ mục kích chiêm ngưỡng được cái vẻ đẹp lạ kì của tre trúc Việt Nam.Với riêng tôi, làm được điều này ngoài ý nghĩa tạo ra được một khu di tích lịch sử đẹp, nó còn giúp thỏa nguyện một tâm ước là phục hồi lại được " di tích" những lũy tre trên mảnh đất này.
Ngay sau ngày được nghỉ công tác, tôi bán ngôi nhà mặt phố mua mảnh đất bỏ hoang ở bờ hồ Năm Hào để tạo ra chỗ ở mới yên tĩnh hơn. Tuy vườn không được rộng nhưng bù lại là được cái không gian hồ nước liền kề thoáng đãng. Tôi quyết định lợi dụng bờ đất bên hồ đưa về đây bộ sưu tập nhỏ tre trúc. Không thể trồng được nhiều nên phải cố gắng chọn những loại thật hiếm và thật đẹp.
Trong một lần đi công tác lên Tây Nguyên tôi bất ngờ nhìn thấy một loại trúc lạ. Vừa nhìn thấy tôi đã sững người vì vẻ đẹp của nó. Từng thân trúc vươn lên cao, cành lá tết thành từng cụm nối nhau giống như cái roi ngựa mà các nghệ sĩ tuồng vẫn múa may trên sân khấu.Đặc biệt lá nó rất dài, uốn cong mượt mà. Tôi dám đảm bảo với các bạn rằng, trên đất nước Việt Nam, với những nơi tôi đã đặt chân đến thì đây là nơi duy nhất có loại trúc đặc biệt này. Bạn nào có dịp đi từ Lâm Đông lên Buôn-mê-thuột, đến gần vị trí giáp lai đất Đăk-Nông ( cụ thể là cách Buôn-mê-thuột chừng 33 km) sẽ bắt gặp loại trúc này. Tôi đã hỏi dân đia phương ở đó tên gọi loại trúc này nhưng không ai biết. Khi về đến Thành phố Buôn-mê-thuột, tôi hỏi các anh lãnh đạo Sở VHTT Đắc Lắc, nhiều người không biết. Nhưng có một anh bạn nói với tôi : tên gọi nó là Trúc sơn ! Thực lòng thì tôi cũng không tin lắm vào cái tên này, nhưng tôi nghĩ, nói cho cùng cái tên chẳng qua chỉ là một tín hiệu ai đó quy định ra thôi, miễn sao đừng nhầm với loại khác đã có tên như vậy. Vì thế tôi quyết định công nhận cái tên đó : Trúc Sơn !
Tôi đã mang về một gốc Trúc Sơn giữa mùa nắng hạn ươm vào chậu rôi nhân giống ra. Cứ tưởng là không sao giữ được. Nhưng quả thật trời đã thương tôi nên cuối cùng đã có được một bụi trúc sơn tốt. ( tốt nhưng chưa thật đẹp vì nó chưa vươn cao, các bạn nhìn ảnh là thấy.)
Sở dĩ đến bây giờ tôi mới viết bài này vì tôi cố đợi cho cây trúc sơn ra lá cành tươi tốt để chụp cái ảnh, nếu cứ nói suông các bạn làm sao thấy được cái lạ của giống trúc này. Thế mà trời đất cứ nắng hạn hoài, mấy lần tưởng nó không vượt qua được. Giờ thì chắc ăn rồi, tuy chỉ mới là một bụi nhỏ, cành cũng chưa vươn cao. chắc các bạn chưa thấy đúng dáng vóc lạ kì của nó. Nhưng tôi đã có thể đưa ảnh lên bên cạnh loại trúc thông thường cho mọi người so sánh.
Trúc Sơn Trang bây giờ có chừng chục loại tre trúc khác nhau. Nhưng tôi quý nhât là loại Trúc Sơn này. 
Lời nhắn cuối bài : Gửi nhà thơ Văn Công Hùng ! Nếu VCH đọc được bài viết này và có dịp về đúng địa chỉ tôi nói , có đủ thời gian hỏi lại xem có ai biết đúng tên loại trúc này không. Đương nhiên, nếu có tên mới, tôi cũng không vì vậy mà đổi tên vườn nhỏ của mình. 
 Một số giống trúc tre đang có trong Trúc Sơn Trang









Đây là trúc sơn






 Đăng ngày 15/09/2008
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: phanvanquang - 15/09/2008

Hôm khai trương CLB Blogs Trúc sơn Trang cũng ở đây,lúc đó chỉ vỏn vẹn chỉ mấy người có trang riêng, nhiều dự định cũng như bụi trúc có nhiều cành.Trời thưong mưa thuận gió hòa, cành lá sum xuê,chừ coi cũng được,anh em vui vầy.

  Gửi bởi: Xuân Đức - 15/09/2008

Quang ạ, mình ó ý định, bao giờ Truc Sơn phát triển tốt sẽ cấy giống ra, mỗi thành viên CLB mang về một cây trồng làm vật kỉ niệm. Ý ấy được không ?

  Gửi bởi: Môn sinh - 15/09/2008

Môn Sinh xin đăng ký trước một nhành trúc  sơn !

Mảnh mai một nhánh trúc gầy
Mà thu hết một trời đầy sao khuya
Một màu xanh đến nhường kia
Ta xin bóng trúc đổ về sân trăng !

Mời thành viên TST viết tiếp


  Gửi bởi: Lê Bá Dương - 15/09/2008

Ông bạn già ơi
Không phải băn khoăn chi nữa. Cây Trúc mà ông hỏi có phải Trúc Sơn không? thì đúng là Trúc Sơn đó. Loại này mọc đầy trong rừng Khoọc (Khộc) suốt hai bên đường 14 từ Gia Lai về Đắk Lắk . Những năm trước đi qua đây, thấy ấn tượng,  tui vẫn bảo xe dừng lại chụp  ảnh. Tiếc là hồi đó chụp bằng phim nhựa, lâu ngày fim xuống màu, rẳ ảnh ra vàng choé, không còn giữ lại cái màu xanh mướt giữa màu nõn chuối với màu lá mạ nữa.
Chừng tới đây tui lên lại Gia Lai, sẽ chụp lại rồi mang về trồng trong "vườn"... TST
Bây chừ thì chúc ông bạn già:
Thuốc không bớt bệnh thì châm
Mong mau khoẻ, để về thăm vợ...nhà


  Gửi bởi: Xuân Đức - 16/09/2008

Chào bạn già LBD !
Cảm ơn bạn ghé thăm. Chán quá ông ơi, tay đau đã đành mà cái mạng còn đau hơn. Một ngày mạng chỉ thông chừng một tiếng. Đêm qua lại mò về nhà, tưởng thông được mạng để đưa tiếp cái ảnh đứa cháu nội ( Vì sáng qua mượn được cái máy ảnh chụp mấy bụi trúc, rồi chụp thêm ảnh đứa cháu 3 tháng tuổi. Ai dè mới post xong bài trúc thì lại rớt..) Nhưng rồi suốt đêm qua mạng vẫn không vào được. Sáng nay dậy sớm mở máy chờ cho đến lúc này..Chẳng biết viết xong mấy câu này có còn thông được mạng để đưa lên không. Cơ cực với cái anh Viettil . Mình lại phải đi đây, xa đông Hà chừng 30 km..Mệt mỏi quá rồi. Chúc D vui vẻ nhé.


  Gửi bởi: Văn Công Hùng - 16/09/2008

Đúng là trúc sơn bác ạ. Người ta gọi thế là vì nó ở... núi chăng? Gọi Trúc sơn nhưng nó chỉ mọc ở những vùng đất phẳng, gốc rốt đẹp.

  Gửi bởi: Thantho - 11/11/2008

Hôm nay là ngày 11 tháng 11.
Ai là người Vĩnh Linh chắc nhớ và tự hào về ngày này.
Đó là ngày, mà chiến công hiển hách của nó được  Bác Hồ của chúng ta đã viết hai câu thơ tặng"
Đánh cho giặc Mỹ tan tàmh
Năm châu khen ngợi Vĩnh Linh anh hùng

Ngày mà Lầu Năm Góc, bấy giờ coi là một ngày đen tối...
Đã trôi qua 42 năm rồi. Con em người Vĩnh Linh bôn ba đây đó. Xin nhớ lại một ngày: ngày 11 tháng 11 năm 1966. Vĩnh Linh bắn hà 6 máy bay của không lực Hoa Kỳ trong một ngày!
Xin chúc tất cả đồng hương Vĩnh Linh, những ai truy cập "Trúc Sơn Trang", nhân ngày 11/11, một ngày tốt đẹp, gặp may mắn, và sức khoẻ!
Thân Thơ


  Gửi bởi: Chaudh - 11/11/2008

Cám ơn chú Thân Thơ "âm trầm mà sâu lắng lạ" đã nhắc tất cả mọi người đừng quên  một ngày đáng nhớ của mảnh đất Vĩnh Linh anh dũng, kiên cường. Chú luôn tốt bụng và rất đáng yêu! Hi,hi...

  Gửi bởi: Trạng Vĩnh Hoàng - 11/11/2008

Ông thân thơ này đúng là...hoài cổ, nhớ dai thế không biết, nhớ cả cái ngày không ai nhớ...bắn rơi máy bay..ơ dô trên đất này có cụ già bắn rơi...
Nhưng Thantho xem lại nhé, đối với nước Mỹ mà 6 máy bay mà nó "đen tối" thì hỏng..


  Gửi bởi: Lão Trang - 11/11/2008

Ai mà mang tên Trạng Vĩnh Hoàng mà không Vĩnh Hoàng chút nào cả thế. Cứ như là người ở xứ nào...Những ngày máu lửa ấy làm sao mà quên được. Còn nói chuyện Mỹ coi ngày đó là ngày đen tối nhất là câu của Giôn-xơn đấy. Bạn nói chỉ có 6 máy bay mà đã là đen tối...Vậy bạn đã thấy trong lịch sử nước Mỹ có cái ngày nào trong tất cả các cuộc chiến mà Mỹ bị bắn hạ một lúc 6 máy bay chưa. Thật buồn cho bạn

  Gửi bởi: Traito - 11/11/2008

Ông Trạng ...dỏm này chắc làm quan tham nhũng to chú ạ bởi quan to  xài tiền của dân vô tội vạ không biết xót nên coi 6 máy bay không là cái...đinh gì trong khi dân còn nghèo mạt kiếp. Làm người mà không biết yêu thương, tự hào khi nghĩ về quê hương, mảnh đất chôn rau cắt rốn đã có những tháng năm lịch sử anh hùng thì đó là người xứng đáng...bỏ đi.  

  Gửi bởi: Thantho - 11/11/2008

Gửi: "Trạng Vĩnh Hoàng"
Nếu ông "trạng" không đồng tình với lời chúc mừng của tôi, thì đó là việc của "trạng".
Còn trạng nói "cái ông thân thơ này đúng là ... hoài cổ"...; rồi nói ... cụ già bắn rơi máy bay... Thì tôi thưa với trạng mấy lời nhé:
- trước hết không biết 'trạng' có phải là người Vĩnh Linh (VL) không? Nếu không phải là người VL, và có thể "trạng" sinh ra sau năm 75 nhiều năm,... thì cũng thông cảm, vì lúc đó hòa bình rồi.
- còn nếu "trạng" là người VL, mà nói ra những điều như trên thì, Thân thơ tôi cũng chẳng có gì để nói thêm nữa. Vì có nói thì cũng chỉ là vô ích thôi.

Chúc "trạng" cứ tiến tới.
Thân Thơ.


  Gửi bởi: Trạng vĩnh hoàng - 12/11/2008

Đúng, tôi ko phải là người VL nhưng xin thưa với các vị vì sao tôi biết cái danh "trạng Vĩnh Hoàng" là vì những năm chống Mỹ, trong đội hình các chiến sĩ pháo binh từ VL bắn nát Dốc Miếu năm 1966 có tôi, VL ko chỉ có ngày 11/11, VL có nhiều ngày để ghi nhớ và có những ngày tháng oanh liệt hơn thế nhiều.
Là người lính đã từng góp một phần nhỏ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, tôi thấm nỗi đau của chiến tranh và mất mát. Niềm tự hào là một thứ "phi vật chất" nhưng ai cũng sống vì nó. Tôi biết anh XĐ là một người lính chống Mỹ cũng trải qua bao sóng gió, khó khăn của cuộc đời, nhưng anh hơn chúng tôi là về hưu còn có TST và mở được trang Web để bạn bè lui tới thăm viếng, còn chúng tôi và bao người nữa....Nhân đây xin chép tặng các bạn bài thơ của Phạm Tiến Duật, viết về chiến tranh:

  Vòng trắng

Phạm Tiến Duật


Bom nổ trên trời hiện lên những vòng đen
Nhưng mặt đất lại sinh bao vòng trắng
Tôi với bạn tôi đi trong im lặng
Cái im lặng lạ kỳ đêm sau chiến tranh.
Cái mất mát nào lớn hơn cái chết
Vòng trắng trên đầu thành một số không
Nhưng tôi biết ở trong vòng trắng ấy
Là cái đầu bốc lửa ở bên trong.
8-1974
Và bài thơ của nhà thơ Dương Kỳ Anh:
Bài thơ người đi tìm phần mộ
cho em trai mình
(Cho hương hồn em Việt)
Mười bảy tuổi em lên đường
Chưa hề nắm tay một người con gái
Lá đơn tình nguyện em viết bằng máu ...
của chính mình chích từ đầu ngón tay
Những ngón tay gầy đen đúa.
Buổi tôi đi ngủ em xoa bàn chân đất vào mùn rơm .
Bát cơm trộn khoai em sẻ anh một nửa
Mẹ mất sớm, ba anh em mình như ba chân kiềng tựa vào nhau
Trước gió bão cuộc đời trôi dạt.
Giờ em nằm nơi đây trong đất lành Tổ quốc
Anh đi tìm phần mộ em suốt mười mấy năm trời
Anh đi tìm-nắm-đất-cuộc-đời-em, chỉ gặp toàn kỷ niệm
Đứa em trai hay cười
Năm hạn hán một mùa em kẻo cày cho anh cày ruộng
Đêm đập lúa hò khoan
Trưa tắm sông em làm con rái cá
Ngụp lặn trong lòng nước phù sa đỏ ngầu
Tháng ba mưa rào sấm ran đồng lúa
Anh em mình đi bắt cá rô ron…
Giờ anh đi tìm em ở nghĩa trang Trường Sơn
Ở thành cổ Quảng Trị
Gió Lào thổi héo cỏ cây 
Thổi rát mặt người, bụi mù đất đỏ
Anh bỗng nhận ra rằng
Em như muôn ngàn người lính vô danh
Đến nắm-đât-đời-mình cũng không để lại.
Đứa em trai hay cười
Để bây giờ anh đọc câu thơ của người xưa mà trào nước mắt.
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…




  Gửi bởi: Traito - 12/11/2008

Hi,hi...Bác đã chuộc lỗi rồi thì xí xóa nhé! Khách TST đa phần hiền lành , tốt bụng, chất phác, văn hoá, dễ thương...Bác bị rầy là tại vì đùa không đúng lúc, đành rằng VL có rất nhiều ngày để nhớ và đáng nhớ nhưng hôm qua là ngày 11.11 nên chú Thân Thơ mới nhắc ngày mà mảnh đất này đã lập một chiến công kỳ diệu. Cháu nghĩ TT Giôn-xơn nói đây là một ngày đen tối nó bao hàm nhiều ý. Ngoài việc mất cả tài sản lẫn con người nước Mỹ cảm thấy nhục nhã, ê chề vì đã thua mảnh đất nhỏ bé mà anh dũng về cả lòng dũng cảm, trí thông minh. VL bắn hạ 6 máy bay Mỹ trong một ngày  là giáng một đòn đau vào bộ não của Nhà Trắng. Có lẽ họ đau vì lẽ đó lớn hơn chỉ đơn thuần mất mát về vật chất (dù 6 máy bay cũng không phải nhỏ) đúng không Bác? Bác không phải là dân VL, cháu cũng không phải là dân VL nhưng chúng ta không có quyền quên lịch sử hào hùng của dân tộc, quên những năm tháng cha anh đã không tiếc máu xương để giành độc lập cho Tổ quốc mình mà trong đó có một phần công sức, tuổi thanh xuân của bác đã hiến dâng. Nếu thế hệ của bác quên một ngày, thế hệ của chúng cháu quên một tháng, con cháu sau nay quên một năm... thì còn gì là lịch sử dân tộc nữa đúng không?

  Gửi bởi: Trạng vĩnh hoang - 12/11/2008

Chú traito này chi duoc cai noi đúng. Đời này toàn những thằng nói đúng nhưng ít thằng làm đúng.

  Gửi bởi: Traito - 13/11/2008

He,he...Bác lại "quan liêu" rồi và phải "phê bình" tiếp lần 2. Để làm đúng trước hết phải nghĩ đúng và nói đúng. Bác đừng vội bi quan mà "long thể bất an" bác ạ. Thời nay lắm thằng "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" nhưng đó chỉ là giới hạn thời nay vì mai kia cháu tin mọi thứ sẽ khác đi. Cuộc sống luôn biến đổi không ngừng và mọi sự giả dối đều sẽ được phơi bày bác ạ. Bác giữ gìn sức khỏe và cùng cháu đợi đến ngày đó nhé!

  Gửi bởi: tho - 12/11/2010

Bảc cỏ biểt bải vẻ cò đoan :Sảng ngày 11 tinh suong .L19 quen đuong mỏ ra ...Bảc gựi cho chảu voi

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan